Tưởng Tài Vanh: “Anh nghĩ hay lắm, chúng ta là đối thủ cạnh tranh, anh muốn quảng bá 'Liên Minh Thể Thao Lớn' mà lại để chúng tôi làm không công cho anh à, không rảnh, tôi rất bận.”
Phương Diểu bắt đầu dụ dỗ: “Không phải không có lợi ích gì đâu, cuộc thi đấu thể thao do tôi tổ chức, nói về độ chú ý thì khỏi phải nói rồi, bản thân nó cũng có thể coi là một lần giao lưu hữu nghị của những người làm nghề, nếu anh có nhu cầu quảng bá thì có thể quảng bá trong cuộc thi đấu thể thao này luôn.
Anh tin không, các nhà sản xuất nhỏ cầu xin tôi tham gia còn không kịp, đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện với một số nhà máy lớn, cuối cùng chỉ có Thiên Mã Hành Không của anh không đến, thế có phải không ổn lắm không.
Hơn nữa chuyện thi đấu cũng không ảnh hưởng đến công việc, các trận đấu đều được sắp xếp vào cuối tuần, các trận đấu còn có cả tiền thưởng, tất cả đều do công ty giải trí Tinh Không của chúng tôi chi trả, anh cân nhắc xem, nể mặt chút đi? Đúng rồi, đây cũng coi như là cho anh một cơ hội chiến thắng tôi, nếu Thiên Mã Hành Không có thể giành giải nhất trong cuộc thi đấu thể thao, vượt qua công ty giải trí Tinh Không thì cũng có lợi chứ cho hình ảnh của các anh đấy chứ.”
Tưởng Tài Vanh: “Tôi suy nghĩ đã.”