Lần này chắc chắn phải khiến Phương Diểu chịu một tổn thất lớn, Tưởng Tài Vanh cảm thấy chưa bao giờ có cơ hội tốt như vậy, anh ta hít một hơi thật sâu: “Anh là đồ ngốc, không phân biệt được đông tây nam bắc, chân anh ngắn ngủn, một bước chỉ có thể đi được hai cm, anh bị mù, cách một mét nhìn ai cũng thành tranh trừu tượng.”
Phương Diểu thấy Tưởng Tài Vanh hít vào là biết tên này không nhịn được nữa rồi, bình thường tên này quá kiêu ngạo, vốn không hiểu thế nào là tập kích, dù anh ta cố gắng che giấu nhưng động tác chuẩn bị vẫn quá rõ ràng, sao có thể lừa được anh cơ chứ.
Phương Diểu cũng không quan tâm Tưởng Tài Vanh sẽ sử dụng năng lực gì, cứ trực tiếp hô: “Phản đòn, phản đòn, phản đòn, phản đòn, phản đòn...”
Tưởng Tài Vanh mắng một tràng, mắng xong mới phát hiện...
Phụt!!! Tất cả debuff đều bị phản đòn vào đầu anh ta, trí lực -100, tốc độ di chuyển -100, tầm nhìn -100.