Vòng tay cũng có chức năng phát hiện tương tự, nếu phát hiện ra điều bất thường sẽ tự động gọi cấp cứu nhưng đúng lúc này Phương Diểu lại không đeo vòng tay.
Khương Thu Tự vốn luôn bình tĩnh thản nhiên cảm thấy ngực mình bị thứ gì đó đè nặng đến nỗi khó thở, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng cô, cô cảm thấy cơ thể mình bị đóng băng, không thể cử động, không biết phải làm sao, cho đến khi cô cắn vào đầu lưỡi, mới lấy lại được lý trí, nhanh chóng lao về phía Phương Diểu.
Khi cô cúi xuống, hai tay run rẩy chuẩn bị kiểm tra thì Phương Diểu trên mặt đất đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy: “Oa!”
Khương Thu Tự ngây người nhìn anh.
Phương Diểu còn chưa biết mình đã gây họa: “Có sợ không?”