Thấy anh giả vờ ngây ngốc nhận thua, Khương Thu Tự khẽ hừ một tiếng quyết định tha cho anh, lên giường thấy anh đóng trang web bắt đầu ghi chép, cô tò mò hỏi: “Anh đang ghi gì đấy?”
Phương Diểu giải thích: “Những trò chơi thú vị trong triển lãm, ngoài ‘Thức Ăn Cuối Cùng’ ra, còn có một trò tên là ‘Thời Gian Trên Biển’ khá thú vị.”
Khương Thu Tự không có ấn tượng gì về trò chơi này: “Có sao?”
“Tất nhiên là có, là một trò chơi mô phỏng kinh doanh, câu cá trên biển rồi mở nhà hàng, lúc đầu chỉ có một mình, dần dần có thể mở rộng quy mô, tuyển đầu bếp, trợ lý, nhân viên phục vụ, vân vân, còn có thể bị sinh vật biển tấn công.”
Phương Diểu nói xong thì liếc nhìn cô, chế giễu: “Trò chơi không đánh nhau em đều không nhớ nổi.”