Khương Thu Tự ngẩng đầu, phát hiện chiếc lá trong trò chơi vẫn đang rơi về phía mình, cô giơ tay ra đón, nhưng chiếc lá chỉ là hình chiếu, cho dù mắt thường không thể phân biệt được thì nó cũng không phải là thật.
Nhưng thay vào đó, là một chiếc nhẫn mà Phương Diểu đặt vào lòng bàn tay cô.
Phương Diểu khuỵu một chân xuống, hai mắt nhìn Khương Thu Tự, đôi môi thường ngày hoạt bát đột nhiên hơi lắp bắp, thậm chí không nói trôi chảy được.
Anh nghiến răng, dứt khoát từ bỏ lời lẽ dài dòng.
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, cho đến bây giờ, cho đến mãi mãi, anh chỉ có một suy nghĩ, anh muốn em trở thành vợ của mình, anh muốn cùng em đi hết quãng đời còn lại, em có đồng ý lấy anh không?"