Phương Diểu: "..."
Khương Thu Tự nghiêng đầu liếc anh một cái, ánh mắt rất sáng sủa: "Muốn đào hố cho tôi, không có cửa đâu!"
Đợi đến khi Khương Thu Tự quay lại ngắm cảnh đẹp của thiên nhiên, Phương Diểu ở phía sau cô nghiến răng nghiến lợi, đưa tay búng ngón tay đặt bên miệng hà hơi, rất muốn búng vào gáy cô.
Khương Thu Tự như thể có mắt sau lưng, cô đột nhiên quay lại, nhìn thấy dáng vẻ đưa tay ra của anh, nghi ngờ hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Tóc cô dính thứ gì đó rồi." Phương Diểu giả vờ gỡ thứ gì đó không tồn tại ra rồi ném sang một bên, nghiêm mặt nói: "Có lẽ là lông của con vật nào đó."