Thấy Phương Diểu từ xa đã dang tay ra, như thể đang đợi cô chạy tới, Khương Thu Tự buồn cười lắm, cô không đi nữa mà đứng im, cũng dang tay ra, ra hiệu cho anh chạy về phía mình.
“Định chơi vậy à.” Phương Diểu buông tay chạy tới, cũng không ôm nữa mà cúi xuống bế thốc Khương Thu Tự lên theo kiểu công chúa rồi đi về phía bãi đỗ xe.
Xa mặt cách lòng, nỗi nhớ nhung hàng ngày đã sớm tụ thành sông, Khương Thu Tự không ngăn cản hành động của anh, chỉ nhỏ giọng oán trách một cách miễn cưỡng: “Anh làm gì thế, có bao nhiêu là người thế này.”
Phương Diểu: “Ai bảo cô chậm chạp, không chịu đến chỗ tôi.”
Khương Thu Tự thấy những người xung quanh nhìn về phía này thì giơ tay lên định che mặt nhưng rồi lại buông xuống, cứ nhìn đi, có gì mà phải để ý, cô tập trung vào Phương Diểu: “Nhớ tôi thế cơ à?”