"Nhìn cái gì mà nhìn, sao anh vui mừng như vậy?" Khương Thu Tự lườm anh.
"Cô không hiểu." Phương Diểu kêu lên: "Tôi hỏi cô nhé, bây giờ chúng ta đang lái xe, đột nhiên có một người và một con chó xuất hiện ở phía trước, cô sẽ đâm vào người hay đâm vào chó. 3, 2, 1, trả lời!"
Khương Thu Tự bị anh hô "3 2 1" hơi mờ mịt, vô thức nói: "Đâm..."
Muốn nói nhưng lại thấy có gì đó không ổn!
Mặc dù chưa nói hết nhưng không ảnh hưởng đến việc Phương Diểu khinh thường cô: "Đâm cái gì mà đâm, phanh chứ, ngốc... Ê ê ê, cô làm cái gì, bây giờ là lái xe bằng tay, không phải lái xe tự động! Cô đừng có làm phiền tôi, lỡ phá hỏng sự cân bằng của xe trong trạng thái cực hạn thì hai chúng ta đều xong đời."