"Cũng tạm." Khương Thu Tự cười cười, trông như đã sớm đoán trước, nhưng Phương Diểu tin rằng khi cô ấy về nhà, chắc chắn là đã mang theo một tia hy vọng.
"Nhà cô làm gì mà lại có định kiến lớn như vậy với trò chơi thế?" Phương Diểu thực sự tò mò.
"Đi uống hai ly rồi nói tiếp."
Khương Thu Tự và Phương Diểu đến quán bar nhỏ quen thuộc, lúc này mới vừa mở cửa, bên trong không có mấy khách.
Ngồi vào góc, Phương Diểu nóng lòng muốn hóng hớt: "Nhanh khai thật đi."
"Hay là anh đoán xem?" Khương Thu Tự nói nhưng lại lập tức công bố đáp án: "Thôi, không có gì để đoán cả, nhà tôi làm về y tế quân sự và dược phẩm sinh học."
Phương Diểu hơi há hốc mồm: "Vậy nên thuốc gen chống lão hóa mà cô cho tôi..."
"Nếu không thì lấy ở đâu ra." Khương Thu Tự liếc anh ta một cái, dường như đang trách anh phản ứng chậm.
"..." Phương Diểu cứng họng.
Ban đầu anh còn định nói, sản xuất thiết bị y tế và dược phẩm chưa chắc đã kiếm được nhiều tiền hơn ngành game, nhưng một khi thuốc chống lão hóa kéo dài tuổi thọ của con người được tung ra thị trường thì không thể tưởng tượng nổi.
Trước đây, hành tinh mẹ không thể chấp nhận việc tuổi thọ của con người tăng gấp đôi, nhưng giờ đã khác. Trình độ công nghệ của thời đại tinh tế, cùng với hai hành tinh mới thích hợp cho con người sinh sống đã giải quyết phần lớn vấn đề này.
Hơn nữa, gia đình Khương Thu Tự không hẳn chỉ nhìn vào tiền, trong thời kỳ chiến tranh tinh tế, làm y tế quân sự, trong lòng bọn họ có lẽ còn có một lý tưởng là giúp con người sinh tồn, vì vậy, việc không ủng hộ Khương Thu Tự tham gia vào ngành game cũng có thể hiểu được.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Khương Thu Tự đưa tay vỗ nhẹ lên trán Phương Diểu.
"Không có gì." Phương Diểu hỏi: "Nhà cô nói với cô thế nào?"
"Là không làm nên trò trống gì." Khương Thu Tự bĩu môi.
"Thế nào là làm nên trò trống gì?" Phương Diểu hùng hồn chính nghĩa nói: "Đây là định kiến, y tế là để sinh tồn, sinh tồn rất quan trọng, điều này không sai. Nhưng, con người là sinh vật thông minh, không thể vứt bỏ nền văn minh tinh thần, ca múa, hội họa đã ra đời từ hàng nghìn năm trước, trò chơi cũng vậy!”
“Trò chơi thực tế ảo bị hạn chế bởi trình độ công nghệ, ra đời khá muộn nhưng, nó là một loại trò chơi và tôi cho rằng nó là loại tổng hợp, nó có tính văn học của tiểu thuyết và kịch, nó kết hợp các hình thức nghệ thuật như kiến trúc, âm nhạc, hội họa, hay điêu khắc, nó là nghệ thuật chân chính!"
Phương Diểu hùng hồn nói, nói một lúc thì phát hiện Khương Thu Tự chống má, mỉm cười nhìn anh: "Sao vậy? Trên mặt tôi có gì à?"
"Hiếm khi không ghét anh nói nhiều như vậy." Khương Thu Tự cười nói: "Hay là lần sau anh về nhà với tôi, nói những lời này cho bố tôi nghe!"
"Không vấn đề gì, tôi đến nhà cô với tư cách gì?" Phương Diểu hỏi.
"Tôi chỉ nói thôi, ai cho anh đến nhà tôi." Khương Thu Tự hừ một tiếng, đưa tay gọi phục vụ lấy thêm rượu.
Phương Diểu cạn lời, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thời tiết thay đổi!
Sau khi rượu được mang lên, Khương Thu Tự lướt nhẹ ngón tay trên mép cốc, có vẻ như vô tình hỏi: "Anh còn thiếu bao nhiêu tiền để mua nhà?"
"Thiếu khá nhiều." Phương Diểu vừa cảm thán vừa phàn nàn, thời đại đã khác rồi mà giá nhà vẫn không giảm được bao nhiêu.
Khương Thu Tự nói: "Tôi cho anh vay trước."
"Có điều kiện gì không?" Phương Diểu cảnh giác hỏi.
Khương Thu Tự hừ một tiếng: "Chậc, anh tưởng tôi giống anh à, toàn những suy nghĩ vớ vẩn. Anh nói xem anh có muốn hay là không?"
Phương Diểu thực sự rất thích căn nhà đó, rộng rãi hơn nhiều so với nơi anh đang ở, hơn nữa, với anh, trả tiền cũng không mất bao lâu. Có chủ ý, anh nhanh chóng nói: "Sau này cô sẽ là sếp + chủ nợ của tôi."
"Anh biết là tốt rồi!" Khương Thu Tự hơi ngẩng đầu, vì uống rượu nên sắc hoa đào trên má lan đến tận cần cổ trắng ngần, ánh mắt Phương Diểu có chút lưu luyến.
Nhận ra ánh mắt của anh, Khương Thu Tự vội cúi đầu, chỉ là màu sắc hoa đào trên má lại càng đậm hơn.
Uống cạn rượu trong cốc, cô nhanh chóng đứng dậy: "Được rồi, rượu cũng đã uống rồi, tôi cũng nên về rồi."
"Còn sớm mà?" Phương Diểu nhìn thời gian, trời vẫn còn sáng, ngồi thêm một lúc nữa, anh còn muốn ăn ké bữa tối.
Khương Thu Tự đúng tình hợp lý: "Không sớm rồi, tôi đã một ngày không chơi game rồi!"
"..." Phương Diểu cũng phục rồi: "Cô hay lắm!"
Ra khỏi cửa, Khương Thu Tự ném lại câu "Tôi sẽ chuyển tiền cho anh vào ngày mai", rồi vội vàng bỏ lại Phương Diểu mà đi.
Phương Diểu không vội trở về nhà, theo chân nhiều cư dân của hành tinh mẹ di cư đến, các cửa hàng treo biển "cửa hàng lâu đời ở nơi nào đó" mọc lên như nấm sau mưa. Cùng với sự phát triển của hành tinh, những thứ mới lạ cũng ngày càng nhiều, anh không nghiện mạng giống Khương Thu Tự như vậy, không đi dạo nhiều thì thật đáng tiếc.
Sáng hôm sau, số tiền Khương Thu Tự cho anh vay đã được chuyển đến, Phương Diểu lập tức đi làm thủ tục mua nhà, tiện thể mua luôn cả xe.
Nhà mới có thể xách vali vào ở luôn, ngôi nhà cũ mặc dù là nhà tái định cư nhưng cũng được tính là tài sản của anh, muốn bán thì có thể bán nhưng chắc chắn không đáng giá, Phương Diểu cũng không mất công bán nó đi, coi như là thỏ khôn ba hang, để lại một cái hang.