Trong đình viện, tiếng đàn trầm bổng, bạch ngọc trải dài trong viện, mấy thiếu nữ đi chân trần đang nhảy múa uyển chuyển, truyền tới từng trận tiếng ca.
Phía trên chiếc ghế lớn mạ vàng, một thiếu niên tuấn mỹ đang thưởng thức ca múa, đồng thời thị nữ bên cạnh đút linh quả tới tận răng.
Nếu không nhìn thấy trong mâm đầy những bàn tay người đã được nướng chín, thì khung cảnh này chẳng khác nào tiên cảnh nhân gian.
Dù ăn thịt người, nhưng bọn yêu tộc ở đây lại vô cùng tinh tế, không có cảnh máu tanh đầm đìa, thịt người được cắt nhỏ bằng dao găm tinh xảo, rồi chậm rãi đưa vào miệng, nhấm nháp từng chút một.
Nơi đây là một động yêu ma, nhưng khác với các động yêu khác, nơi đây không có mùi hôi thối của chuột chết, cũng chẳng nhìn thấy nửa mẩu xương trắng nào.