"Buông tay, buông tay cho bà! Đồ con ranh chết tiệt!"
Bàn tay gầy gò của bà Lưu như hai cái móng gà tát vào mu bàn tay Tiểu Vũ, lập tức vang lên hai tiếng "Chát! chát!" giòn tan, mu bàn tay Tiểu Vũ đỏ ửng nhưng vẫn rưng rưng nước mắt, nhất quyết không chịu buông tay.
Vài người phụ nữ bên cạnh đều không nhìn nổi nữa, dù sao cũng là cháu ruột của mình, mà lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, người bình thường làm sao làm được chứ?
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện bà Lưu quản cháu gái mình, người khác muốn can thiệp cũng không được, chỉ có thể trong lòng thở dài, Tiểu Vũ gặp phải bà nội như vậy cũng coi như xui xẻo rồi.
Mà bà Lưu vừa dùng sức giật con búp bê vải, vừa nhìn thấy vẻ mặt của mấy người hàng xóm xung quanh, trong lòng càng thấy mất mặt.