Trên mặt Dương Tiêu Nhi đẫm lệ, cười đáp:
“Vậy huynh còn phải đến Đoá Sơn thêm nhiều lần nữa.”
Nàng bỏ lại Dương Duệ Nghi lặng im trong đình, xoay người rời đi, một đường cưỡi gió mà xuống, vẻ mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, từ phía khác đi lên một ngọn núi nhỏ.
Ngọn núi nhỏ này hẻo lánh quanh co, không có cung điện lầu các tráng lệ, chỉ có một hồ nước, bên hồ dựng một căn nhà tranh nhỏ, đặt một bàn đá cùng vài chiếc ghế đá mà thôi.
Một nam nhân trung niên khoác áo tơi, xắn tay áo, đang rửa kiếm bên hồ, quay lưng về phía nữ nhân, không lộ vẻ gì, chỉ thấy bàn tay cầm kiếm cực kỳ vững vàng, không hề run rẩy.