Lý Toại Ninh đã bao nhiêu năm không gặp hắn, trong lòng chấn động, xúc động đến muốn rơi lệ, thấp giọng hô: “Ngụy Vương!”
Thanh niên trước mắt là bạch kỳ lân của nhân gian, từ Giang Bắc đánh đến đất Đại, là vị vương hầu duy nhất trong thiên hạ có thể khiến dị nhân hai miền Nam Bắc phải kiêng dè, có thể xưng đế...
Những danh hiệu này chẳng đủ làm Lý Toại Ninh kích động đến nhường này, người nhà họ Lý khi đó đã quen rồi, quen với việc Ngụy Vương uy chấn Nam Bắc, khiến cho ba nhà Trị Huyền, Phụng Võ, Chính Hoài phải cúi đầu. Đến khi tin tức Ngụy Đô xuất hiện nhật thực lần hai, mặt trời mất đi ánh sáng truyền về hồ, toàn bộ Lý gia suy sụp, lòng người hoảng loạn đến mức chưa từng có, thậm chí khiến cho các phe phái trong tộc vốn đang tranh chấp gay gắt phải thất thần sợ hãi, đêm đó ôm nhau mà khóc...
Lý Toại Ninh từ ba ngày mặt trời mất ánh sáng đó đi tới, làm sao có thể không cảm thấy run sợ, hắn quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi:
‘Ta thật sự có thể giấu được hắn sao?’