Phía trước là một kim tọa hoa lệ, từng tầng xích sắt buộc chặt, kéo dài tới đám nam nữ chật vật, thảm hại, bị khóa chặt bằng xiềng xích, tất cả đều quỳ rạp trên đường, không ai dám ngẩng đầu.
Đôi môi Khổng Hạ Tường run rẩy dữ dội, khóe miệng vặn vẹo, nụ cười méo mó, hàm răng va lập cập, trong cổ họng phát ra tiếng cười quỷ dị.
Y nghiến răng nghiến lợi, cười nói:
“Những kẻ này là súc sinh bị bắt… bao năm qua đã hãm hại gia tộc ta, chà đạp gia tộc ta, thấy gió chuyển chiều, thừa nước đục thả câu… cùng với đám súc sinh ức hiếp chúng ta trong Mộc Khoán Ma Môn… thỉnh chưởng môn thượng tọa, để chúng cõng ngài lên!”
“Còn tên cầm đầu này…”