Trời nhá nhem tối, bóng người trên Hàn Vân Phong vội vã, bạch giáp tu sĩ xách theo binh khí, hắc y thanh niên dẫn đầu sắc mặt âm trầm, thoạt nhìn như đang giận dữ, nhưng bàn tay đặt trên chuôi kiếm lại khẽ vỗ nhẹ đầy hứng khởi.
‘Cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay…’
Phí thị ở Bắc Ngạn nhiều năm như vậy, vẫn luôn ở trong trạng thái nửa độc lập, Trần Ương đã không ít lần dâng tấu lên đỉnh núi, mục đích chỉ có một, là hủy bỏ quyền tự trị ít ỏi của Phí thị.
‘Trần thị ta tổ tôn năm đời, công lao to lớn cỡ nào? Vậy mà còn không được làm địa chủ, tử tôn phải bôn ba làm việc cho người khác, Phí thị các ngươi tính là thứ gì, cái đám vô dụng chỉ biết nương nhờ người khác giữa đường, mà cũng xứng đáng có đất để dưỡng người?’
Còn như Phí Thanh Dực liều mình một lần, Trần Ương cũng không có ác cảm, thậm chí còn thay đổi ấn tượng lão thật thà trước kia về lão, thêm mấy phần thưởng thức, âm thầm lắc đầu: