Lý Hi Minh an bài xong xuôi mọi việc, khoanh chân nhắm mắt, luyện đan dược trong núi một hồi, ánh sáng mờ ảo đan xen, rất nhanh đã có động tĩnh, một luồng nhiệt phong ập tới, trên trận pháp ẩn hiện kim quang rải xuống, ngọc bội bên hông nóng lên từng trận.
‘Minh Hoàng tới rồi!’
Hắn lập tức nở nụ cười, đạp quang bay lên, quả nhiên thấy mây khói tan đi, một thanh niên mặc đạo bào mực thêu kim văn đạp không hạ xuống, mái tóc dài buộc đơn giản, dung mạo uy nghiêm, bên hông đeo cuộn giấy màu trắng nhạt kia, đôi mắt vàng rực sáng, tràn ngập vẻ hung lệ khiến người kinh tâm.
Bảo Tương chân nhân còn nhanh hơn hắn một bước, đã đến không trung từ trước, nàng tu luyện Khảm Thủy, không hợp lắm với Minh Dương, chỉ liếc mắt một cái, thần thông sở tu liền không ngừng cảnh báo, dâng lên một cảm giác nguy cơ chưa từng có, trên mặt vừa kính vừa sợ, thấy Lý Hi Minh tới, vội vàng lùi lại một bước, nói:
“Nguyên lai là Ngụy Vương…”