“…”
Lý Toại Ninh muốn nói rồi lại thôi.
‘Lời này khó mà khiến người ta tin tưởng… Thúc công à.’
Lý Chu Minh lại làm như chẳng hề hay biết, đem cá treo sang một bên, xoay người lại, cười nói:
“Ngươi đừng nhìn nàng, nàng là đứa trẻ nghèo khổ, đâu biết gảy thứ cao nhã này, lên thuyền mà hai tay trống trơn, ta đây là kẻ hư vinh, thích làm màu, để nàng ôm tỳ bà điểm xuyết mà thôi.”