Lời này quá trắng trợn, còn ám chỉ xuất thân, khiến thân thể không đầu kia nâng lên, chiếc đầu lâu trong lòng chịu đựng nhục nhã, thấp giọng cầu xin:
“Đại nhân nói quá lời rồi.”
“Vậy là phải giết.”
Lý Chu Nguy cười, ngữ khí lại kiên quyết, khiến Thành Ngôn nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng mắng lên:
“Tư Mã Nguyên Lễ! Nhà ngươi cướp Thanh Trì của Trì gia, cũng dám bàn chuyện soán đoạt!”