“Đạo hữu… nghĩ sao?”
Lý Hi Minh đương nhiên hiểu ý hắn, nhưng trong lòng dù có hứng thú, lại không quá tích cực:
“Hậu bối nòng cốt của nhà ta đều có phù chủng, thứ nhất là không cần đưa vào triều, thứ hai cũng không biết đưa vào sẽ có hậu quả gì, nhiều nhất chỉ là ba năm kẻ có thiên phú mà chưa được phù chủng vào Tứ Mẫn, tìm chút cơ duyên mà thôi.”
Hắn không chủ động mở miệng, chỉ cười đáp:
“Mỗi nhà mỗi cảnh, vốn là người một nhà, các vị Tử Phủ hòa thuận, bên dưới sao có thể có tranh chấp lớn gì.”