Lý Giáng Tông lật danh sách trong tay, đối chiếu với vị trí của hắn, đáp:
“Đông Để… thuộc nhất mạch của Minh Cung đại nhân, còn có đích trưởng tử Toại Khoan, thiên phú có vẻ cao hơn đôi chút —— bao năm qua, cuối cùng cũng hưng thịnh một phen.”
Lý Giáng Lũng chỉ nghe một câu, liền hiểu hắn đã nương tay. Lý Minh Cung không có phu thê, không con, vốn không thích hợp nói là nhất mạch của nàng, mà phải nói là hậu duệ của Lý Hi Huyên mới đúng.
‘Chỉ tiếc năm đó vị lão nhân kia dẫn đầu, Đông Để bị đại ca của mình tính kế cho tan đàn xẻ nghé, xuất thân cũng chẳng vẻ vang gì, Lý Toại Ninh này khá hơn đôi chút… Lý Toại Khoan hẳn là hậu nhân của Lý Thừa Tể, coi như dòng chính… càng thêm phần xấu hổ.’
Lý Giáng Tông vì muốn bảo vệ hai người không bị ảnh hưởng bởi tiền nhân, cố ý không nhắc đến Lý Hi Huyên, Lý Giáng Lũng trong lòng hiểu rõ, cúi đầu nhấp ngụm trà, liếc mắt nhìn, âm thầm gật đầu.