Hai người đang bàn bạc, ngân phi lay động, một đạo thanh ảnh từ trong rơi xuống.
Lại là một hán tử trung niên, thoạt nhìn chừng ba lăm ba sáu, mặt rộng mắt to, mày rậm râu ria xồm xoàm, đôi lông mày như đao khắc mà thành, thâm trầm dày nặng, toàn bộ khuôn mặt căng cứng như sắt thép, dưới chòm râu loáng thoáng thấy được quai hàm đang nghiến chặt.
Sau lưng hắn vác một thanh búa, to lớn như tấm cửa, đôi mắt sắc bén như kiếm, lộ ra khí tức dũng mãnh cương nghị, sống lưng cực kỳ rộng rãi, giống như một con cự hùng vén rèm bước vào, cả tòa lầu các nhất thời có vẻ chật hẹp hẳn đi.
"Thanh Diễn đạo hữu!"
Lưu Trường Điệt vừa thấy hắn, thần sắc lập tức nghiêm nghị, có vẻ rất nghiêm túc, cất giọng: