Thẩm Đống thở dài, nói: “Nói thật, ta chưa bao giờ coi trọng Hồng Hưng. Sở dĩ không động vào Tưởng Thiên Sinh, không phải là vì không thể động, mà là vì ta không muốn động. Dù sao thì ta có thể đi đến được như ngày hôm nay, ít nhiều Hồng Hưng cũng có công mười năm che chở.”
Liên Hạo Long khịt mũi coi thường: “Ngươi chi ra 20 triệu đô la Mỹ để mua mạng của Tưởng Thiên Sinh mà còn nói không muốn động vào hắn? Thẩm Đống, ngươi lừa gạt con nít à?”
Thẩm Đống nói: “Chẳng qua chỉ dọa hắn một chút mà thôi. Nếu ta thật sự muốn mạng của hắn thì có lẽ cỏ mọc trên mộ Tưởng Thiên Sinh đã cao đến 1 mét rồi. Thôi bỏ đi, không nói mấy chuyện vô nghĩa này nữa. Long ca, ta chỉ hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi có đồng ý kết thúc hận thù hay không?”
Liên Hạo Long trầm mặc một lúc rồi nói: “Nói ta không đồng ý thì ngươi sẽ làm gì?”
Thẩm Đống đáp: “Có thể ta sẽ tự mình ra tay, hoặc cũng có thể nâng giá ám hoa của ngươi lên 100 triệu đô la Mỹ. Nói thật, bây giờ thứ mà ta không thiếu nhất chính là tiền. Nhiều hơn thì không dám nói, nhưng cỡ hai ba trăm triệu đô la Mỹ thì vẫn có thể bỏ ra được.”