TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 309: Cuối Cùng Cũng Có Chuyện Vui

Trong lúc chờ đợi, Vương Trung dần dần nảy ra ý tưởng về loại viện binh mà hắn muốn: một loại viện binh có thể đến Orachi ngay ngày mai và phát huy tác dụng bất chấp tình hình chiến sự.

Khi Vương Trung đã quyết định, bên kia cũng có câu trả lời, Sufang nói: "Thưa ngài tướng quân, xét đến tình hình chiến sự hiện tại, chúng tôi chỉ có thể đưa viện binh đến Shepetovka trước, sau đó sẽ do Công tước Myshkin bố trí vận chuyển đến đây. Nếu khởi hành ngay lập tức, có thể đến Shepetovka vào rạng sáng mai."

Nói cách khác, dù có thế nào thì cũng phải đến ngày mai - dù sao thì ngay cả công chúa cũng không thể nào tập hợp được ngay lập tức thứ mà Vương Trung cần, rồi còn phải tập kết tàu hỏa, sau khi tập kết xong còn phải mất thời gian chất hàng lên tàu.

Vương Trung vừa định lên tiếng, Sufang lại nói: "Ngoài ra, tôi đã chặn 30 chiếc T-34 mới xuất xưởng, đang tập kết tàu hỏa, có thể khởi hành vào ngày mai."

Xem đi, Vương Trung nghĩ, quả nhiên không có khả năng lập tức gửi đi, chờ 30 chiếc xe T34 này đến Shepetovka đều là ngày mốt.

Quả nhiên hiện tại điều hắn cần nhất là loại tiếp viện vừa rồi mình nghĩ ra kia!

Ngày mai là có thể đến, hơn nữa sẽ có hiệu quả!

Vương Trung: "Công chúa điện hạ, chúng ta bây giờ bức thiết cần không quân chi viện. Tôi ở Loktev cùng Cao điểm Peniye đều được không quân chi viện. Tôi cần Mig-3 công kích máy bay trinh sát trên không trung của địch, tôi cần Il-2 thanh lý kẻ địch trên mặt đất.

"Tôi hi vọng ngày mai chúng có thể xuất hiện trên bầu trời Olaci! Ngoài ra tôi còn cần máy bay trinh sát điều tra trận địa pháo binh của địch!"

Vương Trung nói xong, Sufang cũng gần như đọc xong, toàn bộ Thánh sở lại yên tĩnh trở lại.

Lần này đáp lại rất nhanh.

Sufang: "Chỉ cần những thứ này thôi sao?"

Vương Trung: "Những thứ này là cấp bách nhất hiện nay! Tôi đang đối mặt với hai sư đoàn thiết giáp, hai! Hơn nữa chúng ta vừa mới bị pháo 210mm bắn phá, đây là trọng pháo cấp tập đoàn quân của địch, ngày mai chúng ta có thể sẽ đối mặt với quân chủ lực tập đoàn quân của địch!"

Lúc hắn nói lời này, Pavlov và Popov đều trợn tròn mắt, bởi vì căn bản không có báo cáo trinh sát nào cho thấy ngày mai sẽ bị quân chủ lực tập đoàn quân tấn công.

Vương Trung đang "nổ", trước tiên phải thổi phồng tình hình nguy cấp đến mức nào, sau đó mới có thể thuận tiện "vòi vĩnh".

Lần trả lời này cũng rất nhanh: "Hiểu rồi, sẽ lập tức đưa ra yêu cầu với không quân. Tôi cam đoan ngày mai sẽ có máy bay của quân ta yểm hộ cho anh. Còn có yêu cầu gì nữa không?"

Vương Trung ra hiệu cho Pavlov: "Tôi cần vật tư như sau!"

Pavlov lấy ra quyển sổ nhỏ của mình, bắt đầu đọc.

Sufang dựa theo đọc lại, kết quả đọc được một nửa thì cô bỗng nhiên dừng lại.

Vương Trung vội vàng thúc giục: "Cô tiếp tục đọc đi!"

"Mất kết nối rồi."

Sufang trả lời:

"Thời gian quá lâu."

Vương Trung: "Còn có thể thiết lập lại kết nối này sao?"

Popov trả lời thay Sufang: "Việc này cần một lượng lớn năng lượng để tiến hành nghi lễ, bây giờ chúng tôi không làm được."

Sufang bổ sung: "Hơn nữa vừa mới thực hiện truyền tin đồng bộ như vậy, tôi đoán trong thời gian ngắn cũng không có cách nào đọc tiếp được."

Nói xong cô ấy ngáp một cái thật dài, đồng thời lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Có thể nhìn ra được loại kết nối này rất tiêu hao tinh thần của cô ấy.

Những thứ siêu nhiên trên thế giới này, đều hữu dụng, nhưng lại giống như không "hữu dụng đến mức như vậy".

Thần tiễn có lợi hại hay không? Lợi hại, nhưng khi đánh mục tiêu trên mặt đất, người ta dùng khói chắn là "xịt" ngay. Khi đánh mục tiêu trên không, kẻ địch bay cực thấp vẫn có thể chạy thoát, dù sao ngoại trừ Yekaterina ra, những người khác cần phải nhìn thấy mục tiêu bằng mắt thường.

Tai của tu sĩ Peter có lợi hại hay không? Lợi hại, nhưng cũng chỉ có vậy.

Mà Sufang truyền tin cũng như thế, lợi hại không? Chắc chắn là lợi hại, trước đó ở Cao điểm Peniye không có Sufang thì tiểu đội của Vương Trung đã bị tiêu diệt rồi.

Nhưng lần trước có thể "xin" được một chiếc KV-1 là vì anh trai Vương Trung làm tham mưu ở sở chỉ huy Tập đoàn quân.

Rồi loại phương thức truyền tin này còn nhiều hạn chế như vậy.

Tình huống hiện tại cũng không thể đòi hỏi thêm nữa, Vương Trung gật đầu với Sufang: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, cô đã giúp tôi rất nhiều."

Sufang cười, thoạt nhìn rất vui vẻ.

Nelly nhìn chằm chằm vào cô, giống như con mèo nhỏ phát hiện ra mối đe dọa, xù lông phát ra tiếng khè khè đe dọa.

Vương Trung trực tiếp lờ đi "chiến trường" nhỏ này, quay đầu nói với Pavlov: "Chỉ cần Công chúa có thể điều không quân đến, ngày mai sẽ dễ thở hơn rất nhiều. Chỉ cần đuổi được máy bay trinh sát của địch đi cũng là giúp đỡ rất lớn rồi."

Pavlov cười nói: "Đó là đương nhiên. Nhưng tôi thực sự lo lắng lời cậu vừa "nổ" sẽ thành sự thật, ngày mai chúng ta trực tiếp đối mặt với quân chủ lực của Tập đoàn Thiết giáp số 2, cho dù có không quân e là cũng sẽ rất khó đánh."

Vương Trung phất phất tay: "Không sao, Công tước Myshkin đánh đâu thắng đó! Hắn sẽ thu hút được quân chủ lực của Tập đoàn Thiết giáp số 2 của địch!"

Pavlov gật đầu: "Đúng vậy, may mà có Công tước Myshkin, tôi cũng muốn nâng ly chúc mừng cho sức khỏe của Công tước."

"Vừa vặn có chuyện vui, chúng ta uống một chút."

Vương Trung quay sang Nelly: "Hôm nay chỉ uống một chút thôi, được không?"

Nelly: "Uống một chút sẽ dễ ngủ hơn, tôi không ý kiến."

Vương Trung cười ha hả, có vẻ hắn thật sự rất vui vẻ, dù sao ngày mai có thể sẽ được không quân chi viện.

Hắn ôm Nelly, xoa xoa đầu cô.

Nelly hoảng sợ lùi về phía sau, lấy tay giữ chặt chiếc mũ hải quân bị xoa lệch.

Nhưng Vương Trung trực tiếp xoay người đi nói chuyện với Pavlov.