Chương 307. Thông Tin Từ Công Chúa Gửi Tới
Thành phố Olachi, 5 phút sau khi trận địa pháo phản kích khai hỏa.
Vương Trung nhìn lên trần nhà: "Pháo của chúng nó ngừng bắn rồi à?"
Pavlov nhìn đồng hồ: "5 phút rồi, ngừng rồi. Mẹ kiếp, lại để cậu đoán trúng rồi."
Nói xong, ông vỗ vai Vương Trung.
Popov: "Sau này, quân Prosen có ra quy định cấm pháo binh đóng quân trong thành phố và dọc theo đường cái hay không nhỉ?"
Vương Trung: "Có thể. Xu hướng phát triển pháo binh trong tương lai là tự hành, đến lúc đó lại phải bố trí trên đường cái."
Đây là kinh nghiệm của Vương Trung trong game "Wargame: Red Dragon", khi chơi 1v1, cả hai bên đều nhìn chằm chằm vào pháo binh của đối phương, nên phải bố trí pháo tự hành trên đường, bắn xong là chạy ngay, nếu không sẽ bị đối phương phản pháo.
Pháo kéo không cơ động linh hoạt đã hoàn toàn bị đào thải.
Nhưng kinh nghiệm trong game có áp dụng được vào thực tế hay không thì chưa chắc.
Pavlov: "Pháo tự hành, hừm."
Popov: "Tối nay cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi."
Vương Trung: "Thống kê thương vong của đơn vị có chưa?"
"Chưa, pháo kích gây ra một số hỗn loạn, ước chừng nửa tiếng nữa sẽ có." Pavlov nhìn đồng hồ, "Cậu nên đi nghỉ ngơi đi, cả ngày nay cậu đều chạy ở tiền tuyến rồi, ngày mai binh sĩ mà không thấy cậu, họ sẽ nghĩ lung tung, ảnh hưởng đến sĩ khí."
Vương Trung suy nghĩ một chút, Pavlov nói cũng có lý, hôm nay quả thực hắn rất mệt mỏi, từ sáng sớm đã cưỡi ngựa chạy khắp nơi, sau đó lại ngồi trên xe tăng 422 chạy long nhong, cơ thể đã mệt mỏi rã rời, có thể gục xuống bất cứ lúc nào.
"Vậy tôi đi nghỉ đây. Nelly!"
Nelly lập tức trả lời: "Giường đã dọn xong rồi ạ, nhưng mà vừa nãy pháo kích, tôi không biết có ngủ được không, để tôi xem sao, đợi tôi một lát."
Nói xong, Nelly chạy đi.
Vương Trung ngáp dài.
Popov: "Cậu mau đi ngủ đi, hay là gọi Lyudmila đến, để cậu ngủ ngon hơn."
"Thôi đi."
Vương Trung cười khổ:
"Tình hình thế này mà bắt tôi làm chuyện ấy chẳng khác nào hành hạ tôi à?"
"Ai bảo cậu làm chuyện ấy? Ý tôi là, để cậu được nghỉ ngơi thoải mái trong vòng tay người con gái yêu quý."
Vương Trung: "Vậy tôi thà ngủ trong vòng tay mẹ còn hơn. Ông hiểu ý tôi chứ? Lyudmila rất hiền dịu, cô ấy có thể làm mọi việc mà một người mẹ làm, nhưng cô ấy vẫn mang nhiều nét trẻ con, thiếu đi sự bao dung của người mẹ."
Pavlov: "Vậy còn Nelly? Tôi thấy cô ấy rất giống bảo mẫu kiêm vú em của cậu đấy."
Vương Trung kinh ngạc nhìn vị Tham mưu trưởng to béo, đầu hói: "Nelly? Bao dung? Ông chắc chứ?"
"Tôi chỉ nói cô ấy giống bảo mẫu của cậu, cậu xem cô ấy toàn làm việc của bảo mẫu."
Popov: "Lính cần vụ mà, đều như vậy cả."
Đang nói thì Nelly đi vào: "Giường đã dọn xong rồi ạ, tôi cũng chuẩn bị nước nóng cho cậu rồi, trước khi ngủ, tôi có thể lau người cho cậu. Sẽ đỡ mệt hơn đấy."
Vương Trung nhìn chằm chằm Nelly.
Trong một khoảnh khắc, hắn thực sự cảm thấy Nelly tỏa ra ánh sáng của "một người mẹ".
Nhưng đó chỉ là ảo giác.
Pavlov đẩy Vương Trung: "Đi thôi tướng quân, lau người rồi đi ngủ sớm đi."
Vương Trung gật đầu, đi theo Nelly ra khỏi sở chỉ huy.
Popov nhìn Pavlov: "Ông không có lính cần vụ à?"
"Tôi có chứ, ông lão pha trà cho tôi sáng nay ấy, ông ấy là quản gia của tôi." Pavlov nói.
Popov: "Ra vậy. Khó trách cà phê ngon như vậy."
"Là trà." Pavlov đính chính.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.
Pavlov: "Giờ này?"
Tuy nghi hoặc, ông vẫn nhấc máy: "Sở chỉ huy, Pavlov nghe. Cái gì? Nghe thấy từ lúc nào? Được rồi, tôi sẽ đến Nhà thờ ngay."
Sau khi cúp máy, Pavlov nhìn Popov: "Đội tụng ca ở Nhà thờ nghe thấy bài thánh ca từ Yekaterinburg, dành cho chúng ta. Bên đó vẫn đang tiếp tục tụng ca, chúng ta có thể liên lạc được."
Popov đứng dậy: "Vậy thì phải đi nhanh lên, trạng thái này không duy trì được lâu đâu."
Pavlov quay đầu lại hét với sĩ quan tham mưu: "Mau gọi Sư đoàn trưởng xuống đây!"
Lúc Vương Trung bước vào Nhà thờ, tóc vẫn còn nhỏ nước.
Sufang nhìn thấy hắn, định lên tiếng, nhưng sực nhớ ra mình đang trong lúc liên lạc, bèn nháy mắt với nữ tu sĩ Vệ giáo bên cạnh.
Vương Trung thắc mắc: "Ý gì đây? Cô ấy không nói chuyện được à?"
Nữ tu sĩ Vệ giáo giải thích: "Bây giờ cô ấy đang đồng bộ với các tu sĩ tụng ca ở thủ đô, cô ấy nói gì thì bên đó cũng sẽ nói như vậy, và ngược lại."
Vương Trung gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy vừa nãy cô ấy nói gì?"
Một nữ tu sĩ Vệ giáo khác cầm một cuốn sổ đến trước mặt Vương Trung.
Trên sổ viết: "Công chúa Olga Nikolayevna Antonovna hỏi liệu quân của tướng Rokossovsky có cần hỗ trợ không, cần loại hỗ trợ nào."
Vương Trung quay sang nhìn Pavlov.
Hắn quyết định hỏi trước xem khi nào viện binh mới đến.
Cho dù công chúa có điều 200 chiếc T-34 đến, cũng cần thời gian, hơn nữa còn có nguy cơ bị không quân địch chặn đường.
Vương Trung: "Thưa công chúa, xin hỏi viện binh khi nào đến nơi?"
Sufang lập tức lặp lại lời Vương Trung như vẹt.
Sau đó, cô im lặng, rõ ràng là bên kia đang thảo luận xem nên trả lời như thế nào.
Có thể tưởng tượng trong tình hình hiện tại, việc đưa quân tiếp viện đến Olachi không hề dễ dàng.