Chương 287. Buổi Sáng Đi Khảo Sát
Bên phía quân Prosen.
Kruger(Kreutzer) đang trên đường trở về Sư bộ của mình đột nhiên nhìn thấy xa xa có ánh lửa.
Hắn vốn đã sắp ngủ rồi, vừa nhìn thấy ánh lửa liền giật mình một cái, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
"Dừng lại!"
Hắn hô lên, thế là tài xế phanh xe lại, chiếc xe thùng dừng lại trên con đường đất.
Kruger đứng lên - loại xe thùng mui trần này cũng có thể đứng lên như vậy.
Nhưng trời quá tối, cho dù hắn đứng lên cũng chỉ có thể nhìn thấy ba căn nhà dân đang cháy, không nhìn rõ thứ gì cụ thể.
Vì thế Kruger gọi với những người lính Prosen đang tụ tập hút thuốc ở ven đường:
"Các anh thuộc sư đoàn nào?"
Binh sĩ nhìn Kruger, có thể là vì không thấy hắn đeo quân hàm màu đỏ nên không quá để ý, thuận miệng trả lời:
"Chúng tôi là trang bị cho Sư đoàn 16, đang chuẩn bị gia nhập đoàn kỵ sĩ Thập Tự Quân!"
"Không phải Thập Tự Quân." Một hạ sĩ quan đeo quân hàm cấp cao nói, "Là Quân đoàn kỵ sĩ Asgard, do bệ hạ mới thành lập."
Kruger: "Phía trước xảy ra chuyện gì mà lửa lớn vậy?"
"Phía trước... Ngài là ai?"
Người lính nói chuyện lại lần nữa xác nhận quân hàm của Kruger, sau đó phát hiện mình chưa từng thấy loại quân hàm này bao giờ:
"Dò la bí mật quân sự? Cẩn thận tôi báo hiến binh!"
Kruger lấy giấy tờ tùy thân của mình ra, mở cho những người lính xem.
Mấy người lính vây lại, một người trong số đó lấy đèn pin ra soi, ngay lập tức tất cả đều như bị điện giật mà đứng nghiêm, thẳng lưng: "Chuẩn tướng!"
Kruger: "Phía trước xảy ra chuyện gì?"
"Báo cáo ngài chuẩn tướng, sư đoàn chúng tôi vừa mới tiến vào ngôi làng phía trước, đột nhiên pháo kích của địch nã tới. Bãi chứa nhiên liệu mà đội hậu cần vừa mới dựng xong đã bị đánh trúng!"
Kruger nhíu mày:
"Nhiên liệu của các anh bị tiêu hủy hết rồi à?"
"Không ạ, xe tải của đội hậu cần chưa dỡ hết hàng, sau khi pháo kích đã chạy thoát, chỉ có những thùng nhiên liệu đã chuyển vào bãi bị đánh trúng."
Kruger chửi thầm một câu, lẩm bẩm: "Xem ra khi giao chiến với gã Bạch Mã tướng quân này thì không thể vào làng, có nhà cũng phải ở ngoài đồng. Mẹ kiếp, hắn không sợ đánh chết dân thường của mình sao?"
Kruger lắc đầu: "Quả là một tên khốn kiếp máu lạnh vô tình!"
————
Lúc 0 giờ 30 phút sáng, Vương Trung dẫn theo một đội kỵ binh xuất phát từ Olaci.
Ý định của hắn rất đơn giản: Lợi dụng đặc điểm kẻ địch trong tầm nhìn của hắn sẽ bị phát sáng, nhân lúc quân chủ lực của địch chưa hành động sẽ đi trinh sát trước.
Hắn mang theo Vasili và chiếc điện đài duy nhất của toàn sư đoàn, lát nữa có thể dùng để gọi một đợt pháo kích - cho dù bị địch nghe được cũng không sao, chủ yếu là để uy hiếp tinh thần, còn có thể tiêu diệt được bao nhiêu quân địch thì không quan trọng.
Đoàn kỵ binh vừa mới rời khỏi Olaci thì gặp Đại đội Thần Tiễn đang hành quân bằng xe.
Yekaterina - Andlolopina đang nôn ọe bên thành xe tải, nhìn từ xa đã thấy Vương Trung cưỡi bạch mã tới, vội vàng đứng thẳng người dậy, lấy tay áo lau miệng.
Vương Trung: "Cô bị say xe à?"
"Đúng vậy, sao nào?"
Yekaterina nhướn mày.
Dáng vẻ của cô nàng khiến Vương Trung rất muốn lấy tay búng vào trán cô nàng.
Vất vả lắm mới kìm nén được, Vương Trung nói: "Không vấn đề gì chứ? Hôm nay các cô rất quan trọng, nếu có thể uy hiếp thành công phi công của địch thì có thể giảm bớt tổn thất cho chúng ta."
"Hừ, tôi cam đoan mỗi mũi tên thần do tôi dẫn đường đều trúng đích!"
Vương Trung:
"Vậy thì tốt."
Nói xong, hắn đá vào bụng ngựa, giục Bucephalus tăng tốc, hắn còn phải nhanh chóng đi do thám tình hình địch. Đợi đến khi quân địch triển khai đội hình tấn công, lúc đó do thám sẽ rất nguy hiểm, nói không chừng sẽ bị xe máy của địch đuổi theo.
Trên xe máy đều có súng máy, Vương Trung không muốn thử thách trình độ thiện xạ của lính bắn súng máy của địch.
Lúc này phía sau vang lên tiếng Yekaterina: "Anh đi luôn rồi à?"
Đúng vậy, không thì sao?
Vương Trung quay đầu nhìn lại, nhưng không dừng bước, dẫn theo đoàn kỵ binh chạy bộ.
————
Vương Trung trực tiếp vượt qua trận địa phục kích số 1, đang định tiếp tục đi về phía trước thì phát hiện ven đường có mấy tên lính của mình đang đứng tè bậy lên thi thể của quân Prosen trên mặt đất.
"Các cậu đang làm cái gì thế? Thuộc đơn vị nào?"
Vương Trung kéo dây cương, lệnh cho Bucephalus dừng lại, chất vấn.
Mấy gã lính thậm chí còn không kịp kéo quần, vội vàng đứng nghiêm chào.
Vương Trung nhíu mày: "Cái kiểu gì thế? Kéo quần lên trước đã! Các cậu tự do buông thả như vậy, tu sĩ đâu? Gọi tu sĩ của trung đoàn 2 tới đây!"
Lập tức có một hộ vệ cưỡi ngựa chạy như bay về phía trận địa phục kích số 1.
Mấy tên lính kéo quần lên, trên mặt đều là vẻ mặt như sắp gặp đại nạn, xem ra tu sĩ của đại đội bọn họ rất nghiêm khắc.
Vương Trung không để ý tới bọn họ nữa, hỏi: "Vừa rồi các anh đang làm cái gì?"
Lính: "Thu thập vũ khí của địch!"
"Thế sao không kéo quần lên?"
"Mọi người buồn tè quá!"
"Buồn tè thì tè bậy lên người địch à?"
"Để trút giận lên quân thù!"
"Đúng đúng, hôm qua mọi người bị tập kích ban đêm, chết mấy anh em đấy!"
Vương Trung lắc đầu, lúc này tu sĩ của trung đoàn chạy tới, vừa đến trước mặt Vương Trung đã giơ tay chào: "Tướng quân! Tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ bọn họ!"
"Ừ. Giao cho anh đấy."
Nói xong, hắn quay đầu ngựa, tiếp tục đi về phía bắc.
Vệ binh thúc ngựa đuổi theo, lúc đi ngang qua ba tên lính đều mang vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác nhìn bọn họ.
Lúc đi qua, Vasili còn nói thêm một câu:
"Chuẩn bị đi dọn phân đi!"