TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 268: Khởi đầu của một việc kỳ lạ 2

"Có khả năng."

Philippov vừa nói vừa kéo áo choàng chống mưa của mình, đây là dấu hiệu của bộ binh cận vệ bên phía Ant.

Lúc này, Semyon - người phụ trách kiểm tra xe tăng hô lên:

"Ném lựu đạn rồi đây! Đừng có mà giật mình!"

Vừa dứt lời, một tiếng nổ vang lên, từ cửa nòng pháo của chiếc xe tăng số hiệu 235 của quân địch phun ra một làn khói đen.

Semyon nhảy xuống xe, dẫn theo mọi người chạy về phía chiếc xe tăng tiếp theo.

Lúc này, Philippov nhìn thấy tên lính mới Aleksei dưới quyền mình đang đứng trước thi thể của quân địch với vẻ mặt như đang ngộ ra được điều gì đó trong cuộc sống.

Hắn bèn bước tới hỏi: "Alyosha, đang nghĩ gì vậy?"

"Trung đội trưởng! Không có gì, tôi chỉ đang nghi ngờ, không biết chiến tranh có phải là một chuyện đơn giản và dễ dàng như vậy không?"

Philippov: "Lúc chúng ta vừa mới đánh lui được đợt tấn công đầu tiên của quân địch ở Loktev, chúng ta cũng đã từng nghĩ như vậy. Khi ấy, chỉ với một loạt pháo kích chính xác của tướng quân, quân địch đã hoàn toàn sụp đổ. Lúc ấy, chúng ta đều cho rằng ngày mai có thể tấn công thẳng vào Prosenia."

Aleksei: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, một nửa trong số chúng ta đã không thể nhìn thấy mặt trời của ngày hôm sau."

Philippov nói:"Hay nói cách khác, đã trở thành màu sắc trên lá cờ của tướng quân."

Aleksei há to miệng, giống như một con cá vàng bị thiếu dưỡng khí.

Cách đó không xa, Semyon hô lên: "Ném lựu đạn rồi đây, đừng..."

Đột nhiên, một tên lính xe tăng Prosen thò đầu ra khỏi xe tăng, dùng khẩu súng tiểu liên trong tay bắn ngã người lính mới đang định ném lựu đạn vào trong khoang lái.

Quả lựu đạn rơi thẳng xuống chân Semyon, anh ta chỉ kịp thốt lên một tiếng "Suka", sau đó đã bị hất tung lên, chân bị gãy lìa bay lên cao.

Tên lính xe tăng Prosen đứng trên tháp pháo, cầm súng tiểu liên bắn xối xả về phía tiểu đội của Semyon - những người đang đứng gần hắn ta nhất, ngay lập tức bắn hạ ba người lính mới.

Tất cả lính mới trong trung đội của Philippov đều sững sờ, còn những người lính kỳ cựu thì đã nhanh chóng nằm rạp xuống.

Philippov nửa quỳ, giơ súng tiểu liên lên.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Aleksei đã nổ súng.

Viên đạn đầu tiên bắn từ khẩu súng bán tự động Tokarev đã không trúng đích, găm thẳng vào cạnh tháp pháo, tóe lên một chuỗi tia lửa.

Tên lính xe tăng của quân địch lập tức điều chỉnh họng súng, ngay lúc này, viên đạn thứ hai của khẩu Tokarev bay đến, xuyên thẳng qua vai hắn ta.

Aleksei vừa hét lớn, vừa liên tục bóp cò cho đến khi hết sạch băng đạn.

Thực ra những viên đạn sau đó đều đã bị bắn lệch, găm hết vào thân cây phía sau xe tăng.

Tên lính xe tăng đã tắt thở ngã khuỵu xuống, theo quán tính trượt thẳng vào trong khoang lái.

Aleksei vẫn còn đang gào thét, điên cuồng bóp cò, mặc cho việc chẳng có viên đạn nào được bắn ra.

Philippov rút lựu đạn, sau đó thoăn thoắt giật chốt ném về phía trước, quả "bom bay" kéo theo đuôi khói găm thẳng vào cửa nòng xe tăng.

Một tiếng nổ vang lên, chiếc xe tăng hoàn toàn bất động.

Aleksei khuỵu gối xuống đất, cả người ngã vật sang một bên.

Philippov còn tưởng rằng anh ta trúng đạn, vội vàng chạy tới kiểm tra tình hình: "Cậu bị thương ở đâu? Cậu không sao chứ?"

Sau khi kiểm tra sơ qua, Philippov phát hiện anh chàng này không bị trúng đạn, vẫn ổn. Thế nhưng anh ta cứ nằm vật ra đất như một quả cà tím héo úa.

Philippov không quan tâm đến anh ta nữa mà chạy về phía tiểu đội của Semyon: "Y tá! Y tá! Y tá đâu!"

"Tới đây! Tới đây!"

Cô y tá mặc quân phục chạy như bay tới, kiểm tra mạch của Semyon, lắc đầu, sau đó quay sang người lính bị thương tiếp theo.

Sau khi giao những người bị thương cho y tá, Philippov quay lại chỗ Aleksei, phát hiện anh ta đang ôm bụng, vẻ mặt đau đớn.

"Cậu sao vậy, binh nhì?"

Philippov hỏi.

"Bụng tôi… bị chuột rút, tôi không cảm nhận được chân mình nữa, có phải tôi sắp chết rồi không?"

Philippov nắm lấy vai Aleksei kéo anh ta dậy:

"Không! Cậu vẫn ổn! Chỉ là cậu quá căng thẳng thôi! Đứng dậy nào!"

Thế nhưng, tất cả đều vô dụng, người lính mới Aleksei cứ như một bãi bùn nhão, đổ ập vào người Philippov, vừa nói vừa khóc nức nở:

"Tôi sắp chết rồi… Tôi sắp chết rồi…"

Philippov lại an ủi Aleksei vài câu, nhưng bất lực, đành phải hét lớn:

"Giám mục! Giám mục đâu rồi!"

Các giám mục đều rất chuyên nghiệp trong việc xử lý những trường hợp như thế này, tìm họ chắc chắn là không sai.

Thế nhưng, Philippov gọi nửa ngày trời mà chẳng thấy ai đáp lại.

Lúc này, hắn bỗng nảy ra một ý.

Hắn đẩy mạnh Aleksei ra - người lính mới ngã vật xuống đất như một bãi bùn nhão.

Philippov xông lên chiếc xe tăng của quân địch, bò vào bên trong, kéo lê tên lính lái xe tăng vừa mới dùng súng tiểu liên bắn cho mọi người một phen hú vía ra ngoài, sau đó kéo đến trước mặt người lính mới Aleksei.

Tiếp theo, Philippov lại kéo Aleksei dậy, ép anh ta nhìn thẳng vào tên lính lái xe tăng: "Nhìn cho kỹ đây, đây chính là tên địch mà cậu đã bắn hạ!"

Người lính mới Aleksei ngừng khóc, nhìn chằm chằm vào tên địch:

"Tôi bắn hạ?"

Philippov:

"Bây giờ, với tư cách là trung đội trưởng, tôi ra lệnh cho cậu, đi tiểu lên quần hắn ta!"

Người lính mới Aleksei ngớ người:

"Hả? Tại sao?"

"Để tôi nói cho cậu biết tại sao!"

Philippov vừa nói vừa âm thầm buông lỏng tay đang đỡ Aleksei:"Sư đoàn trưởng của chúng ta - Thiếu tướng Rokossovsky rất dũng cảm phải không? Nếu cậu không biết ông ấy dũng cảm tới mức nào thì hãy đi hỏi những người lính xe tăng, hỏi những lão binh kỳ cựu trong Quân đoàn xe tăng 23 ấy, họ sẽ nói cho cậu biết, bởi vì tháp pháo của xe tăng BT chỉ có thể chứa được hai người, cho nên khi chỉ huy bọn họ, ngài tướng quân đã trực tiếp đứng bên ngoài xe, vừa dũng cảm chỉ huy dưới làn mưa đạn, vừa dùng súng máy trên nóc xe tiêu diệt quân Prosen!"