TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 265: Bắt Đầu Chuẩn Bị Chiến Đấu.

Người Prosen cười ha hả, nói (Từ đây trở đi sẽ không thể hiện quá trình phiên dịch của Vasili): "Các người? Chỉ bằng mấy chiếc T26 lạc hậu trong sân kia thôi à? E rằng anh không biết, cho dù là T-34 mới nhất của các người, cũng sẽ bị pháo phòng không 88 ly của chúng tôi dễ dàng tiêu diệt!"

Vương Trung: "Tôi không tin!"

Tù binh: "Hừ! Hôm nay sư đoàn của chúng tôi bị hơn hai trăm chiếc T-34 của Quân đoàn Xe tăng số 6 các người tấn công, kết quả không một chiếc nào tiếp cận được trận địa pháo phòng không của chúng tôi!

"Kỹ thuật của chúng tôi đã vượt quá sức tưởng tượng của các người!"

Không, chỉ là một khẩu pháo phòng không có sơ tốc đầu nòng cao thôi, tính năng tuy ưu tú, nhưng dù sao cũng chỉ là một khẩu pháo phòng không, đừng có mà thổi phồng quá mức.

Vương Trung: "Hừ, tôi không tin!"

Tù binh lúc này sốt ruột: "Vậy thì các người cứ đợi mà bị bánh xích nghiền nát đi!"

Vương Trung: "Vậy thì, đến lúc nào mới nghiền chúng tôi?"

"Đương nhiên là sáng mai! Sư đoàn của chúng tôi sẽ chỉ cần một buổi sáng để chiếm thành phố này, tiêu diệt hết số T26 của các người! Giết sạch bộ binh của các người!"

Vương Trung: "Sáng mai sao... Có phải anh đã để lộ bí mật quân sự của các anh rồi không?"

Tù binh cười khinh miệt: "Có sao đâu, cho dù tiết lộ thời gian tiến công cụ thể, các người cũng không có cách nào ngăn cản thế công của chúng tôi! Các người luôn không có cách nào ngăn cản thế công của chúng tôi!"

Vương Trung: "Thật sao? Vậy anh nên sống sót thật tốt, xem chúng tôi đánh bẹp cái đội quân kia của các người như thế nào... Tên là gì nhỉ? Kỵ sĩ đoàn Ampla? Thiết giáp sư của kỵ sĩ đoàn Ampla?"

Tù binh: "Hừ, lũ người nguyên thủy không biết trời cao đất rộng!"

Năm Julian thứ 14, ngày 3 tháng 8, 0 giờ 10 phút, Prosen, Sư bộ Thiết giáp sư Anpla, Kỵ Sĩ Đoàn Ampla.

Sư trưởng Wilhelm thiếu tướng cẩn thận đánh giá hạ sĩ trinh sát tiểu đoàn thiết giáp vẻ mặt chật vật, hỏi: "Tiếng pháo vừa rồi là chuyện gì vậy?"

Hạ

"Sau đó chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng vó ngựa!"

"Tiếng vó ngựa?" Wilhelm Dietrich thiếu tướng kinh ngạc lặp lại.

"Vâng, tiếng vó ngựa! Kỵ binh xông tới, dùng súng tiểu liên và súng lục bán tự động bắn chúng tôi, còn ném lựu đạn và bom xăng, chúng tôi bị đánh cho choáng váng.

"Đội trưởng định xông lên xe tăng số hai dùng súng máy phòng không phản kích, kết quả xe tăng bị dính bom xăng nên tiêu đời. Cuối cùng tôi nhảy lên mô tô, lái mô tô chạy về."

Wilhelm Dietrich gật đầu: "Không phải lỗi của anh, anh trở về là tốt rồi, ít nhất cũng cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra với đội trinh sát. Anh có nghe thấy phiên hiệu của địch không?"

"Tôi không hiểu tiếng Ant."

Hạ sĩ nói:

"Nhưng tôi thấy quân phục của địch không giống như kỵ binh đơn độc được ghi trong sổ tay nhận diện, không có áo choàng."

"Tốt, còn gì muốn báo cáo nữa không? Không có gì thì đi ăn cơm đi."

Hạ sĩ chào Wilhelm Dietrich, xoay người rời khỏi xe chỉ huy.

Wilhelm Dietrich đi đến trước bàn bản đồ, dùng bút chì vẽ một vòng tròn lên thôn Kireyevo.

"Pháo binh của địch, ở nơi có thể bắn tới đây. Sẽ ở đâu nhỉ?"

Tham mưu trưởng: "Còn có thể ở đâu nữa? Olachi chứ đâu! Nơi đó án ngữ con đường huyết mạch, bên cạnh còn có rừng cây, chắc chắn là nơi thích hợp nhất để phòng thủ trong khu vực này.

"Ngày mai chúng ta có thể tiến quân tới đó dàn trận."

Tham mưu trưởng vừa nói vừa cầm lấy com-pa vẽ bản đồ, dùng đầu bút chì vẽ một đường trên bản đồ.

Thiếu tướng Dietrich gật đầu: "Sáng mai xuất phát, trinh sát doanh đi đầu, thiết giáp doanh số một theo sát phía sau. Sau khi cơ động vào vị trí, trinh sát doanh sẽ tiến lên trước, thiết giáp doanh số một dàn trận hình chữ V."

"Hợp lý. Lũ Ant sẽ trốn trong cứ điểm kiên cố gần thành phố, như mọi khi thôi." Tham mưu trưởng đáp:

"Hơn nữa, sư đoàn chúng ta có quyền trực tiếp chỉ huy Đại đội Trinh sát Không quân 117, chúng ta có thể điều một chiếc trinh sát cơ bay dọc theo con đường ở tầm thấp. FW189 rất đáng tin cậy ở địa hình bụi rậm thế này."

"Ừ, không thành vấn đề." Dietrich gật đầu.

————

Ngày 3 tháng 8 năm Julian thứ 914, 4 giờ 10 phút.

Vương Trung cưỡi Bucephalus đến trận địa phục kích đầu tiên.

Grigory giơ cao lá cờ đỏ, đi theo sau hắn.

Nhìn thấy cờ đỏ, rất nhiều binh sĩ đều phấn khích, lần lượt bước ra khỏi công sự.

"Tướng quân! Hôm nay chúng ta có thể đánh giáp lá cà với quân địch không?"

"Được chứ!"

Vương Trung quả quyết nói:

"Hôm nay chúng ta sẽ cho bọn chúng biết tay!"

Popov đi cùng Vương Trung hô lớn:

"Tất cả mau trở về công sự! Ẩn nấp cho kỹ! Hôm nay chúng ta phải thi gan với bọn chúng! Chỉ cần kiên nhẫn hơn quân địch, chúng ta nhất định sẽ giành được thắng lợi!"

Vừa nói, Vương Trung vừa đi tới chỗ chiếc xe tăng yêu thích số 422 của hắn.

Số 422 đậu ở nơi khuất nhất trong công sự, bên trên phủ lưới ngụy trang, ngay cả ăng-ten vô tuyến điện treo cờ đỏ cũng bị che khuất.

Chỉ cần lùi xe một chút, tháp pháo của số 422 sẽ lộ ra, tiện thể kéo theo cả lá cờ đỏ.

Quân địch nhất định sẽ kinh ngạc lắm.

Một tiểu đoàn thuộc Trung đoàn Cận vệ 31 đang ẩn nấp trong chiến hào chữ W phía trước trận địa phục kích, nhiệm vụ của họ là chặn bộ binh địch, đồng thời thả khói ngụy trang khi xe tăng và pháo chống tăng cần rút khỏi trận địa.

Còn bên sườn trận địa phục kích xe tăng, ẩn giấu một đại đội pháo chống tăng gồm bốn khẩu pháo, nhiệm vụ là tấn công sườn quân địch khi xe tăng địch định áp sát đánh giáp lá cà.

Vương Trung hỏi pháo thủ Alexander: "Tình trạng xe tăng thế nào rồi?"

"Tuyệt vời ông mặt trời" người trả lời là lái xe Belyakov:

"Nó chưa bao giờ ở trong trạng thái tốt như vậy."

Vương Trung: "Vậy tôi đi xem tình hình các tổ khác."