Vương Trung học tư thế trong phim, một tay cầm tai nghe đặt lên tai, tay kia cầm microphone.
"Tôi là Rokossovsky, sư đoàn 151, báo cáo đơn vị của các ông, chúng tôi thiếu chút nữa đã khai hỏa với các ông!"
Bên kia kinh hãi:
"Rokossovsky? Là vị Bạch Mã tướng quân Rokossovsky kia sao?"
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Vương Trung là: May mà không phải là tướng Thích Đái Dầm Rokossovsky, có thể chấp nhận được.
Vương Trung: "Là tôi. Các ông là bộ phận nào?"
"Chúng tôi là tiểu đoàn 13, Quân đoàn Xe tăng số 5, biên chế của chúng tôi vẫn còn tương đối hoàn hảo, đạn dược đầy đủ, chúng tôi còn có thể chiến đấu."
Vương Trung: "Các ông trang bị xe tăng gì?"
"T26, chúng tôi có 30 chiếc T26 hoàn hảo!"
Vương Trung thầm nghĩ hay lắm, quả nhiên hắn vẫn không thể tránh khỏi số mệnh dùng hết một lần những trang bị rác rưởi kia trong giai đoạn đầu của chiến tranh, nhưng với tình hình hiện tại, hắn cũng không thể oán giận nhiều hơn được. Xe tăng hạng nhẹ này vẫn có một khẩu pháo 45mm và hai khẩu súng máy, sử dụng có thể sát thương bộ binh của kẻ địch một cách hiệu quả.
Vương Trung: "Các ông đi về phía nam, hẳn là có thể nhìn thấy một bãi đất cao, chúng tôi sẽ để bộ binh bắn đạn chiếu sáng chỉ thị các ông, đồng thời để bộ binh dẫn dắt các ông thông qua khu vực rải mìn và khu vực chướng ngại vật chống tăng, hoan nghênh các ông gia nhập."
Pavlov lập tức chuyển đổi chuyện Vương Trung vừa hứa hẹn thành mệnh lệnh cho bộ binh doanh, thông qua điện thoại truyền đạt.
Đúng vào lúc này, thời gian đã đến 21:00, từ trận địa pháo binh truyền đến tiếng nổ vang như sấm.
Vương Trung: "Đừng sợ, chúng tôi đang đả kích quân tiên phong của kẻ địch."
Đối diện trầm mặc một giây, mới nghiến răng nghiến lợi đáp lại: "Được! Đánh thật mạnh!"
Thêm canh hoàn tất, buổi tối gặp.
Hai mươi phút sau, ba mươi chiếc T26 tiến vào thành phố, chạy thẳng tới trước Sư bộ của Vương Trung.
Chủ yếu là sân của địa chủ ở đây rất lớn, thứ gì cũng có thể dừng.
Dẫn đầu là một chiếc xe chỉ huy, có ăng ten vô tuyến dài, thiếu tá xe tăng cao lớn vừa dừng xe vừa chật vật chui ra khỏi xe tăng nhỏ, nhảy xuống đất chạy về phía Vương Trung.
Vương Trung thấy tư thế này của đối phương hình như là muốn tới bắt tay, liền đưa tay ra.
Đối phương nhìn cũng không nghĩ kỹ, cầm tay Vương Trung vung mạnh vài cái mới cảm thấy không đúng, sau đó mới nghiêm túc chào theo kiểu nhà binh.
Trả lễ xong, Vương Trung nói:
"Mọi người vất vả rồi. Các bộ đội khác của Quân đoàn Xe tăng số 5 đâu?"
Tâm trạng thiếu tá trầm xuống: "Hết rồi. Chúng tôi có máy bay tiêm kích yểm hộ, vốn cho rằng lần này không cần lo lắng không quân địch, kết quả không ngờ lần này đụng phải bộ đội thiết giáp mạnh như vậy!
"Địch nhân chúng tôi gặp phải chủ yếu trang bị xe tăng kiểu 38, theo lý thuyết chúng tôi hẳn là có thể chạm mặt, pháo chính của chúng tôi muốn bắn xuyên loại xe tăng này rất đơn giản, kết quả tình hình chiến đấu vượt quá dự kiến của chúng tôi!
"Chúng tôi bình thường phải 300 mét mới có thể bắn trúng mục tiêu một cách hiệu quả, địch nhân lại có thể đánh trúng chúng tôi ở 700 mét! Đừng nhìn chỉ kém 400 mét, đây chính là sự khác biệt giữa sống và chết!"
Pavlov ở bên cạnh trấn an: "Kính ngắm của kẻ địch tiên tiến hơn so với chúng ta, huấn luyện cũng tốt hơn, không trách mọi người."
Vương Trung: "Mọi người gặp được bộ đội trang bị xe tăng kiểu 38 ở đâu vậy? Biểu tượng nhận dạng trên xe của bọn họ là như thế nào?"
Nhìn biểu tượng có thể phán đoán là sư đoàn nào, mà Vương Trung đối với chiến sử địa cầu vô cùng quen thuộc, hoàn toàn có thể căn cứ vào phiên hiệu của sư đoàn để phán đoán thực lực cấu thành của địch.
Thiếu tá: "Chúng tôi... Có bản đồ không?"
Vương Trung làm một động tác mời: "Vào đi."
Sau đó hắn cùng Pavlov dẫn thiếu tá này tiến vào bộ tư lệnh.
Những thành viên khác của Quân đoàn Xe tăng số 5 và xe tăng ở lại bên ngoài, mắt to trừng mắt nhỏ với các chiến sĩ của Sư bộ Cảnh vệ doanh.
Lúc này Nelly đi ra: "Mọi người đói rồi, tới ăn cơm."
Nói xong Nelly bắt đầu gọi các cô gái của đội nấu cơm dã chiến, dùng đòn gánh vác thùng đựng canh đặc tới.
Canh đặc thơm phức lập tức hấp dẫn đám kíp lái xe tăng tới.
"Canh Karcho này lại làm bằng thịt bò thật!"
"Tuyệt vời, tôi có thể ăn ba bát lớn!"
Rất nhanh, tất cả mọi người đều được chia canh đặc, trong canh của mỗi người còn có một miếng thịt lớn.
Một lái xe tăng tuổi tác tương đối nhỏ sau khi uống mấy ngụm, đột nhiên cảm xúc sụp đổ, bắt đầu nghẹn ngào.
Trưởng xe của anh ta lập tức mắng: "Khóc cái gì! Các chiến hữu đang nhìn đấy! Làm Quân đoàn Xe tăng số 5 chúng ta mất mặt!"
Kết quả tiếng quát của trưởng xe khiến người lái xe trẻ tuổi càng khóc thương tâm hơn.
"Cái tên nhóc này!"
Popov đột nhiên xuất hiện, kéo lại tay của trưởng xe đang giơ lên: "Thôi nào, vừa trải qua thảm bại như vậy, nhưng thần kinh vẫn luôn căng thẳng, cậu ta nhất định là nhịn lâu rồi. Uống được canh ngon rồi thả lỏng cũng có thể lý giải."
"Nhưng mà, cha xứ, cậu ta như vậy sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của mọi người..."
Popov: "Không đâu, ai cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ khiếp đảm, đều phải cố gắng chống đỡ, khóc lóc rồi giải tỏa ra ngoài là chuyện tốt. Như vậy sau này cậu ấy sẽ càng dũng cảm hơn."
Người lái xe trẻ tuổi gật đầu lia lịa.
Popov: "Mau uống canh đi, nguội rồi thì không ngon nữa!"
Lái xe nghe lời, cúi đầu uống canh.