TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 318: Máy Bay Ném Bom Dẫn Đường Của Địch Tới

Cúp điện thoại, Pavlov nhìn Vương Trung với vẻ mặt đau khổ: "Điều chúng ta lo lắng nhất đã xảy ra, quân địch đã vượt qua đường cái ở phía tây nam, bao vây chúng ta, có vẻ như chúng đang chuẩn bị phát động tấn công từ hướng đồng cỏ."

Vương Trung cũng nhíu mày: "Chúng ta đã tính toán rất kỹ, đào cả hầm xe tăng ở đó, quân địch tấn công thì có thể cho T-34 vào đó chống trả, kết quả bây giờ chỉ còn lại sáu chiếc T-34."

"Tin tốt là các công nhân của nhà máy máy kéo đang khẩn trương sửa chữa chiếc T-34 bị hỏng ở sườn cao điểm 153."

Các công nhân của nhà máy máy kéo đúng là cứu tinh của tôi! - Vương Trung thầm nghĩ.

Pavlov: "Nhưng hiện tại thứ duy nhất có thể ngăn cản quân địch tràn vào thành phố chỉ có bãi mìn, tin tốt là, bãi mìn của chúng ta được bố trí rất dày đặc, quân địch muốn dùng pháo binh dọn đường thì ít nhất cũng phải mất một đến hai tiếng, có nghĩa là, ít nhất là cho đến ba giờ chiều, chúng ta không cần phải lo lắng về hướng đồng cỏ.

"Nhưng nếu như quân địch sử dụng công binh, dùng thuốc nổ để rà phá bom mìn, thì hướng đồng cỏ sẽ gặp vấn đề ngay lập tức.

"Bãi mìn thông thường phải có súng máy và pháo chống tăng yểm trợ mới có thể ngăn chặn công binh địch nhanh chóng rà phá. Nhưng mà..."

Vương Trung lắc đầu, ngắt lời Tham mưu trưởng: "Địch sẽ sử dụng khói mù, ông quên rồi sao."

Pavlov nhìn lên trần nhà: "Đúng vậy, sẽ dùng khói mù. Lũ Prosen rất thích sử dụng khói mù. Giá như chúng ta có thứ gì đó nhìn xuyên qua được màn khói của chúng thì tốt rồi."

Thiết bị nhìn đêm hồng ngoại sao? Nhưng với trình độ kỹ thuật của Ant, e rằng không đơn giản như vậy.

Ngược lại là Prosen, ngay từ khi khai chiến, chúng đã sở hữu bom dẫn đường bằng radio Fritz X, biết đâu được công nghệ của chúng lại phát triển nhanh hơn cả Thế chiến thứ hai thực sự.

Mẹ kiếp, hy vọng là sẽ không giống như cái game chiến thuật "Panzer Corps 2" của Đức, năm 1943 có Me 262 và Ho 229 đã bay đầy trời... Vậy thì đúng là độ khó "địa ngục" rồi, chỉ có thể mong "thiên binh" (quân đội Mỹ) tới cứu thôi.

Pavlov không biết Vương Trung đang nghĩ gì, ông ta tiếp tục dòng suy nghĩ vừa rồi: "Dù sao thì muộn nhất là hai tiếng nữa, hướng đồng cỏ sẽ phải đối mặt với áp lực phòng thủ. Nhưng chúng ta đã không còn quân tiếp viện."

Lúc này, chuông điện thoại lại vang lên, Pavlov lẩm bẩm "Hy vọng không phải là tin xấu", sau đó nhấc điện thoại: "Sư đoàn đây, nói đi."

Ngay sau đó, ông ta đưa ống nghe cho Vương Trung:

"Đồng chí Popov."

Vương Trung nhận điện thoại:

"Tôi là Rokossovsky, có chuyện gì vậy?"

Đầu dây bên kia, Popov nói với vẻ sốt sắng:

"Do 217! Tiếng động cơ giống hệt như lần chiếc máy bay ném bom thả bom dẫn đường bằng radio ở Loktev, hơn nữa còn là hai chiếc! Hai chiếc! Hai chiếc máy bay ném bom mang theo loại bom lớn đó đang lao xuống chúng ta từ trên không!"

Vương Trung: "Anh chắc chắn chứ?"

"Tôi chắc chắn, tôi đã chuyển chế độ mảng âm thanh sang chế độ sóng hẹp, hy sinh phạm vi bao quát để tăng cường hiệu suất, vì vậy tôi nghe rất rõ ràng, chính là Do 217! Giống hệt như lần trước suýt chút nữa giết chết vị hôn thê của cậu! Giống hệt!"

Vương Trung bước đến bên cửa sổ, chuyển sang chế độ quan sát, nhưng không thấy máy bay địch đâu cả - Popov đã chuyển đổi chế độ hoạt động của mảng âm thanh, cho phép ông ta cảnh báo máy bay địch ở khoảng cách xa hơn.

Cuối cùng, Vương Trung cũng nhìn thấy hai chiếc Do 217, và cả những quả bom dẫn đường bằng radio được treo trên giá treo của chúng.

Fritz X!

Hai chiếc Do 217 thuộc Phi đội 10, Liên đoàn ném bom 55 của Không quân Hoàng gia Prosen đang bay theo đội hình đến mục tiêu oanh tạc.

Trong buồng lái của đội trưởng biên đội, nhân viên vô tuyến đang gọi bộ đội dưới mặt đất: “Chim Ưng gọi Sói Hoang, Chim Ưng gọi Sói Hoang, xin mời trả lời.”

Anh ta đợi một lúc, lúc chuẩn bị gọi lần nữa, trong vô tuyến truyền đến tiếng đáp lại, thông qua đường truyền nội bộ, toàn bộ máy bay đều nghe được.

“Nơi này là Sói Hoang, mời nói.”

Nhân viên vô tuyến nhìn sĩ quan chỉ huy của biên đội.

Vị chỉ huy mở miệng nói: “Sói Hoang, xin mời sử dụng pháo chính của xe tăng số 4 bắn mục tiêu trọng điểm bằng đạn khói. Chim Ưng kết thúc.”

Đối phương im lặng vài giây mới đáp: “Đã rõ. Đánh dấu mục tiêu trọng điểm, Sói Hoang kết thúc.”

Kruger mặt mũi u ám, tuy rằng hắn đã mất toàn bộ quyền chỉ huy tiến công, nhưng hắn vẫn là quân quan hiểu rõ tình huống nhất ở hiện trường, cho nên việc liên lạc với không quân được giao cho hắn.

Kruger ra hiệu, lập tức có tham mưu chạy tới: “Xin mời nói.”

“Chọn kíp xe số 4 có khả năng bắn pháo tốt nhất, bắn đạn khói đánh dấu lên cao điểm 153, tốt nhất là bắn trúng sở quan sát pháo binh của bọn chúng.”

“Rõ!”

( Bạo Chương vì bạn nofaphere đẩy Kim Phiếu)