TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 299: Gặp Thế Khó

Vương Trung còn đang tập trung quan sát tình hình bên đó thì bên này đã thống kê xong, một tên trung đội trưởng dùng radio báo cáo: "Báo cáo, tổng cộng có 6 xe tăng bị khóa tháp pháo, 2 xe bị đứt xích. Xe bị đứt xích đang được sửa chữa, còn những xe bị khóa tháp pháo chắc phải đợi đến tối, khi nào mấy người thợ của xưởng cơ khí đến mới sửa được."

"Tốt."

Vương Trung vừa định nói thì nghe thấy tiếng hô hoán của bộ binh từ phía xa: "Quân địch! Quân địch tràn lên từ phía rừng cây!"

Vương Trung vội vàng quay đầu lại, dựa vào hệ thống đánh dấu, hắn nhìn thấy rất nhiều binh lính Prosen đang tràn ra từ khu rừng, đó chính là quân địch vừa mới chiếm đóng trận địa phục kích số một.

Người báo cáo tình hình với Vương Trung là một tiểu đội bộ binh, có vẻ như bọn họ được bố trí ở đoạn chiến hào giao thông giữa hai trận địa để làm nhiệm vụ cảnh giới.

Vương Trung: "Kích hoạt mìn chưa?"

"Báo cáo, đã kích hoạt rồi! Nhưng chúng tôi đặt rất ít mìn ở khu vực giữa hai trận địa, bởi vì sợ sẽ làm bị thương quân ta!"

Tiểu đội trưởng giải thích.

Vương Trung: "Toàn bộ xe tăng thay đổi đội hình, quân địch đang tràn lên từ phía rừng cây, chuẩn bị dùng hỏa lực súng máy chặn đánh!"

Vừa dứt lời, Vương Trung lập tức chồm dậy, chộp lấy khẩu súng máy phòng không hạng nặng trên nóc tháp pháo, nhắm thẳng vào đám quân Prosen đang tràn ra từ rừng cây mà nã đạn.

Súng máy của quân địch lập tức bắn trả, buộc Vương Trung phải rụt đầu về phía sau tấm chắn của tháp pháo.

Lúc này, Alexander khai hỏa, một quả đạn pháo nổ tung trên một thân cây bạch dương, mảnh vỡ văng ra, ghim thẳng vào vị trí đặt súng máy của địch, quét ngã năm tên lính Prosen.

Nhưng súng máy của địch vẫn tiếp tục nhả đạn, viên đạn găm vào tháp pháo tạo nên những tiếng "keng keng" chói tai.

Lúc này, xạ thủ cũng đã điều khiển súng máy đồng trục quét ngang một lượt, đạn tracer bắn ngược trở lại, trông giống hệt như cảnh tượng trong những bộ phim kiếm hiệp Vương Trung xem hồi bé, hai bên dùng những kỹ xảo đặc biệt "cùi bắp" của mình để giao đấu với đối phương.

Sau đó, quân địch lại sử dụng chiến thuật thả khói mù quen thuộc.

Vương Trung lập tức hạ lệnh:

"Thiết lập trận địa hỏa lực, làm theo những gì đã huấn luyện!"

Đúng vậy, bởi vì quân địch rất thích sử dụng chiến thuật thả khói mù, cho nên bất kể là bộ binh hay lực lượng thiết giáp của Vương Trung đều được huấn luyện bài bản cách đan xen hỏa lực trong điều kiện không có tầm nhìn.

Quân địch thử tiến công một chút, nhưng phát hiện hỏa lực quá dày đặc, xông lên chỉ có nước chịu thiệt, vì vậy bọn chúng đã quyết đoán lựa chọn rút lui.

Nhưng bộ binh của Vương Trung chỉ có một tiểu đội rút lui từ trước đó, cộng thêm hai tiểu đội đến tiếp viện, cho nên cũng không dám đuổi theo.

Xe tăng tác chiến trong rừng cây mà bị bộ binh áp sát thì vô cùng nguy hiểm.

Hai bên cứ thế giằng co với nhau.

Sau khi xác định được bộ binh của địch không thể xông lên, Vương Trung quay sang quan sát tình hình bên phía Yegorov, hắn nhận ra trung đoàn cận vệ 31 đã đánh lui được đợt tấn công của địch, trên chiến trường gần vị trí tiểu đoàn số 3 đóng quân có bảy chiếc xe tăng Panzer IV đang bốc cháy dữ dội, ngoài ra còn có ba chiếc xe tăng đã xông qua được tuyến chiến hào thứ nhất, nhưng bị tiêu diệt trước tuyến chiến hào thứ hai.

Ngoài mười chiếc xe tăng Panzer IV, quân địch còn bỏ lại khoảng hai trăm thi thể - Vương Trung chỉ ước lượng sơ qua mà thôi, năng lực của hắn cũng không thể nào nâng cao đến mức nhìn rõ từng thi thể được.

Sau khi xác nhận quân địch đã hoàn toàn rút lui, Vương Trung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết triệt để, quân địch vẫn đang chiếm giữ một nửa khu rừng. Nếu như pháo binh của địch bắt đầu nã pháo, ép quân của Vương Trung phải rút lui khỏi trận địa, có khả năng bọn họ sẽ mất toàn bộ trận địa.

Cách giải quyết duy nhất chính là lập tức dùng hỏa lực tấn công vào khu vực trận địa bị chiếm, sau đó điều động tiểu đoàn số 1, vốn là quân dự bị, tiến hành phản công.

Vương Trung ngẩng đầu lên, nhìn chiếc máy bay trinh sát đang lượn vòng trên bầu trời.

Mẹ kiếp! Đây là lần đầu tiên Vương Trung cảm thấy phiền phức khi nhìn thấy máy bay trinh sát.

Hay là... liều một phen, để một nửa số pháo binh khai hỏa, hy sinh một nửa số pháo để giành lại trận địa?

Nhưng nếu làm vậy thì sau này phải làm sao? Pháo binh của mình bị tổn thất, còn pháo binh của địch vẫn còn nguyên vẹn...

Vương Trung lâm vào trạng thái do dự.

Haizz, không biết nhiên liệu của máy bay địch còn đủ để bay bao lâu nữa.

————

Quân đội Prosen, Liên đội trinh sát trên không 141, số hiệu 229.

Phi công liếc nhìn đồng hồ đo nhiên liệu, sau đó thông báo cho sĩ quan chỉ huy kiêm hoa tiêu của máy bay: "Nhiên liệu đã vượt quá mức cảnh báo, chúng ta nên quay về thôi, nếu không sẽ phải hạ cánh khẩn cấp trên đường đất đấy."

Sĩ quan chỉ huy: "Không được, lục quân phía dưới đang cần chúng ta yểm trợ, bọn Ant kia không dám sử dụng trọng pháo cũng là vì chúng ta đang lượn lờ trên đầu đấy. Còn nếu hết nguyên liệu. Nên yêu cầu liên lạc phái máy bay khác đến thay thế chúng ta. Thôi, cứ yêu cầu liên lạc phái máy bay khác đến đi, liên lạc viên!"

Liên lạc viên bắt đầu gọi: "Kền kền gọi Đại bàng, Kền kền 29 gọi, Kền kền 29 gọi."

Liên lạc của liên đội lập tức phản hồi: "Kền kền 29, đây là Đại bàng. Nhiên liệu của chúng tôi sắp cạn rồi, cần lập tức quay về căn cứ."

Thông tin phản hồi của liên đội được truyền qua đường truyền nội bộ, cho nên tất cả mọi người trên máy bay đều nghe thấy.

Phi công chính và phi công phụ nhìn nhau.

"Chỉ huy, liên đội nói vậy."

Phi công chính nói.

Sĩ quan chỉ huy lập tức liên lạc với liên đội: "Đại bàng, Đại bàng, máy bay chúng tôi đang làm rất tốt nhiệm vụ áp chế hỏa lực phòng ngự của địch, đề nghị phái máy bay khác đến thay thế chúng tôi."