“Đương nhiên là có thể tìm chưởng quầy, nhưng chưởng quầy rất xem trọng duyên phận. Rất có thể người sẽ không ra tay giúp đỡ đâu.
Nếu đến bước đường cùng, ngươi cũng có thể thử tìm chưởng quầy. Nhưng tốt hơn hết là cứ ngoan ngoãn đi tìm người có duyên, lần sau nhớ kỹ đừng có mà đào bậy mộ người khác.”
Nghe Hổ Thiên Thiên nói vậy, Phương Hiếu Như cũng gật đầu.
Có lẽ, Dương chưởng quầy thực sự có thể giúp mình, nhưng nếu mình không cố gắng đi tìm người có duyên thì Dương chưởng quầy cũng sẽ mặc kệ.
Mình phải liều mạng đi tìm người có duyên kia, nếu đã cố hết sức mà không được thì mới có mặt mũi cầu xin Dương chưởng quầy giúp đỡ.
Ừm, cứ thế đi...
Phương Hiếu Như nói lời cảm ơn với Hổ Thiên Thiên, sau đó vội vàng rời đi.
Một giờ sau, Huyền Vũ xuất hiện ở lối ra của Huyền Không bí cảnh, trên mặt lộ rõ vẻ cực kỳ hưng phấn.
Xem ra trong ngôi mộ kia quả thực có bảo bối, lần này Huyền Vũ đã vớ được một món hời lớn.
“Đại hòa thượng, nhìn vẻ mặt tươi cười của ngươi, chắc chắn đã phát hiện ra bảo bối gì ghê gớm lắm rồi.”
Huyền Vũ nhe răng cười, xoa xoa hai tay, cố ý thở dài một tiếng: “Haizz... cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ là một quyển tâm pháp tu luyện linh hồn thôi.”
Hổ Thiên Thiên nhìn bộ dạng của hắn, sao có thể tin trong ngôi mộ kia chỉ có một quyển tâm pháp tu luyện linh hồn chứ.
“Chẳng lẽ ngoài tâm pháp tu luyện linh hồn thì không còn gì khác sao?”
“He he he... không qua được mắt ngươi rồi.” Huyền Vũ biết không giấu được, bèn lấy từ trong trang bị trữ vật của mình ra một lá cờ.
“Bần tăng còn lấy được một món tà vật trong ngôi mộ kia, tên là cờ Triệu Hồn.”
Sở dĩ cờ Triệu Hồn được coi là tà vật vì nó có thể triệu tập tất cả cô hồn dã quỷ trong phạm vi trăm dặm, sau đó thu vào trong cờ luyện hóa. Đợi luyện hóa xong, những cô hồn dã quỷ kia sẽ trở thành lệ quỷ tàn bạo, không có tư tưởng, chỉ biết giết chóc.
Những lệ quỷ này không thể bị thanh tẩy, cho dù vào Minh phủ cũng không có tư cách luân hồi. Số phận của chúng chỉ có thể bị ném vào sông Vong Xuyên, trở thành thức ăn cho những quỷ vật trong sông.
“Tên đó thực sự đáng thương, hai món bảo bối tốt như vậy cũng không lấy, lại đi lấy cái gì mà tâm linh của ác linh.”
Huyền Vũ chậc lưỡi không ngừng, trong mắt hắn, Phương Hiếu Như thực sự quá đáng thương.
Chẳng những không lấy được lợi lộc gì mà còn tự rước họa vào thân, đã đào mộ người ta thì cũng nên thăm dò kỹ càng tình hình bên trong chứ. Đã lấy đồ thì phải lấy hết tất cả đi, như vậy mới có thể mang cả đồ tốt lẫn đồ xấu ra ngoài.
Còn bây giờ thì hay rồi, lại đi lấy thứ đồ có thể lấy mạng mình, còn đồ tốt thì vẫn để nguyên ở trong đó.
Đây chẳng phải là kẻ ngốc bị lừa sao!
Nhưng như vậy cũng tốt, tiện nghi cho mình rồi. Cờ Triệu Hồn ở trong tay mình thì không lo rơi vào tay kẻ ác nữa. Có lẽ dưới sự cảm hóa của Phật pháp, cờ Triệu Hồn sẽ thay đổi.
Huyền Vũ không nghĩ xem, đồ vật trong tiệm có thể bị con người thay đổi sao?
Đã có món đồ này xuất hiện thì chắc chắn có nguyên nhân của nó. Cho dù món đồ này có mang đến tai họa lớn cỡ nào cho chúng sinh thì cũng có nguyên nhân để nó tồn tại.
Hổ Thiên Thiên nhìn Huyền Vũ đắc ý, chỉ cười lắc đầu.
Nếu Phương Hiếu Như có thể vượt qua được nguy cơ lần này thì thứ hắn ta nhận được còn tốt hơn hai món đồ này nhiều, thậm chí có thể nói là không thể so sánh được.
Dù sao, mạo hiểm càng lớn thì thu hoạch càng đáng giá.
Nếu Phương Hiếu Như vượt qua được nguy cơ thì thứ hắn nhận được đủ để tu vi cá nhân của hắn tăng vọt lên hàng ngũ đầu tiên, tức là Nguyên Anh kỳ.
Hiện tại, cảnh giới của Phương Hiếu Như chỉ là Kim Đan cao cấp, còn một cấp nữa mới đến Nguyên Anh kỳ.
Muốn đột phá Nguyên Anh kỳ trong thời gian ngắn, với thiên phú của Phương Hiếu Như cũng không thể làm được.
Nếu có cơ hội đột phá Nguyên Anh kỳ thật sự, chắc chắn hắn ta cũng không bỏ qua.
Dù sao ở giai đoạn này, rất có thể sẽ gặp phải thiên kiếp biến dị.
Như vậy thì hắn ta tiêu đời rồi.
Tuy nhiên, thứ hắn ta nhận được có thể giúp hắn an ổn vượt qua thiên kiếp, cho dù gặp phải thiên kiếp biến dị lợi hại cũng không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
Hổ Thiên Thiên và Huyền Vũ nói chuyện phiếm, lúc này Hổ Mãnh lại lộ vẻ hoảng hốt xuất hiện ở lối ra của Huyền Không bí cảnh.
Vừa ra ngoài, Hổ Mãnh đã lớn tiếng la hét: “Chết rồi, chết rồi, không xong rồi, nguy to rồi.”
Hổ Thiên Thiên thấy vậy bèn hỏi ngay: “Hổ Mãnh gia gia, có chuyện gì không xong?”
Huyền Vũ cũng nghi hoặc nhìn Hổ Mãnh, đây là lần đầu tiên hắn thấy Hổ Mãnh lộ ra vẻ mặt hoảng sợ như vậy.
Hổ Mãnh hít sâu một hơi, lau mồ hôi trán, kinh hồn bạt vía nói: “Mẹ nó, ta gặp phải một con quái vật ghê gớm.”
Hổ Thiên Thiên và Huyền Vũ càng thêm mơ hồ, rốt cuộc là quái vật gì mà có thể khiến Hổ Mãnh sợ đến mức này?
“Quái vật gì?”
Hổ Mãnh lắc đầu: “Ta cũng không biết, thân thể của nó cứng rắn vô cùng, ngay cả linh khí của ta cũng không thể làm nó bị thương.”
Hổ Mãnh không thể quên được, bất kể mình dùng cách gì cũng không thể làm con quái vật kia bị thương, thậm chí ngay cả một góc áo cũng không đụng tới được.
Hơn nữa, luồng khí tức phát ra từ con quái vật đó khiến trong lòng hắn dâng lên nỗi sợ hãi mãnh liệt.
Nỗi sợ hãi này hắn không thể nào xua tan được, cũng không thể đè nén xuống.
Hơn nữa, khi đối mặt với con quái vật đó, khí tức của hắn cũng bắt đầu hỗn loạn, linh lực trong cơ thể cũng không nghe theo sự điều khiển của hắn.
Cuối cùng, hắn cắn răng chịu đựng, cố gắng ra tay.
Chỉ cần giết chết đối phương thì nỗi sợ hãi này tự nhiên sẽ biến mất.
Tuy nhiên, sau khi ra tay, Hổ Mãnh mới phát hiện mọi chuyện không đơn giản như vậy, bất kể hắn dốc toàn lực thế nào cũng không thể gây tổn thương cho đối phương.
May mắn là đối phương vẫn luôn đứng trong một cỗ quan tài, không hề nhúc nhích, dường như đang ngủ say.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến Hổ Mãnh càng thêm sợ hãi, mới vội vàng lui ra ngoài.
“Nó có đặc điểm gì không?” Hổ Thiên Thiên cũng hiểu chút ít về quái vật trong bí cảnh, hắn muốn biết xem Hổ Mãnh đã đụng phải con quái vật lợi hại nào.
“Đặc điểm?”
Hổ Mãnh nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu: “Không nhìn ra, nó đầu bù tóc rối, trên mặt còn có một luồng khói đen lượn lờ, luồng khói đen kia có thể ngăn cản thần thức dò xét, căn bản không nhìn rõ được dung mạo của nó.”
Nghe Hổ Mãnh nói vậy, Huyền Vũ cũng hứng thú.
Trong bí cảnh còn có quái vật như vậy, hắn phải vào xem thử mới được. Vì thế, Huyền Vũ kéo tay Hổ Mãnh, bảo hắn dẫn mình đi xem.
“Đi... dẫn bần tăng đi xem thử.”
Hổ Mãnh nghĩ ngợi một lát rồi đồng ý, dù sao dẫn theo hòa thượng này đi cũng tốt, hắn chính là khắc tinh của đám quỷ vật tà ác này.
Thế là, Hổ Mãnh dẫn theo Hổ Thiên Thiên và Huyền Vũ tiến vào Huyền Không bí cảnh.
Sau khi đi lòng vòng vài chỗ, ba người cũng đến nơi.