TRUYỆN FULL

[Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới - Full

Chương 1695: Huynh đệ, nếu như không có thiên phú thì đừng đi tìm ngược đãi nữa, được không?

Dương Phong nhìn tất cả những chuyện này, vô ý lắc đầu, thở dài một hơi.

"Haiz... Những hài tử đáng thương này, bị tên gia hỏa búa sắt kia giày vò đến mức trong lòng đều có bóng đen rồi."

Nhìn vẻ mặt có chút không bình thường của mọi người, trong lòng Dương Phong cảm khái không thôi.

Những tiểu người lùn này không chỉ là ác mộng của mọi người khi vừa tiếp xúc với cửa hàng bí cảnh cơ sở, mà ở trong hiện thực cũng đã trở thành ác mộng của mọi người.

"May mắn bổn chưởng quỹ thông minh, nếu không lại bị tên gia hỏa kia giày vò một hồi."

Trong lòng Dương Phong rất may mắn vì mình không có ý chí chiến đấu ở lại, cùng với tiểu người lùn búa sắt kia đại chiến một hồi.

Đến lúc đó chính mình tuyệt đối sẽ bị thua thiệt, thậm chí sẽ bị tên gia hỏa kia giày vò một hồi.

"Hệ thống, cần thực lực gì mới có thể đi giày vò tiểu người lùn trong di tích và bí cảnh kia?"

Dương Phong cũng không nắm chắc được mình cần thực lực như thế nào, mới có thể hung hăng dạy dỗ đám người lùn búa sắt kia.

Hắn cần phải hỏi rõ hệ thống, nếu không đến lúc đó chính mình cho rằng có thể nắm chắc đối phương, đi qua khoe khoang.

Kết quả là giả vờ bảnh không thành lại bị ngược, như vậy sẽ thành trò cười lớn.

"Nếu là ký chủ, chỉ cần Độ Kiếp trung giai là có thể, người khác ít nhất phải Độ Kiếp hậu kỳ mới được."

Lời này của hệ thống làm cho Dương Phong nghẹn lại rồi, Độ Kiếp trung giai là có thể?

Hiện tại hắn mới Phân Thần kỳ, còn cách Độ Kiếp kỳ đến hai đại cảnh giới, xem ra hiện tại muốn lấy lại thể diện vẫn còn một chút khoảng cách.

"Chủ nhân, cần tu luyện đến cảnh giới gì, mới có thể đánh bại được tiểu người lùn kia?"

Trong đầu Huyền Phi đã ngược tiểu người lùn búa sắt kia cả ngàn vạn lần, nhưng bây giờ mới nghĩ tới vấn đề mấu chốt nhất này.

Chỉ có biết được cảnh giới chính xác có thể đánh bại tiểu người lùn búa sắt kia, bọn họ mới có thể có đủ dũng khí đi khiêu chiến tiểu người lùn búa sắt kia.

Nếu không, tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn làm người.

Sau này nếu như gặp phải tiểu người lùn búa sắt kia hoặc là những người lùn khác, phải tôn trọng người ta một chút.

"Chỉ cần các ngươi có thể tu luyện đến Độ Kiếp hậu kỳ, là đã có hi vọng đánh bại đối phương rồi." Dương Phong nhàn nhạt cười nói.

Nói xong lại cười như không cười nhìn mọi người, thu hết vẻ mặt sững sờ của mọi người vào trong mắt.

Đúng vậy, sau khi nghe được tin tức này, mọi người cũng biểu hiện giống như Dương Phong, cực kỳ sững sờ.

Độ Kiếp kỳ, hơn nữa còn là Độ Kiếp hậu kỳ mới được, điều này làm cho sự tích cực của mọi người biến mất không còn sót lại chút gì.

"Chưởng quỹ, vì sao người lùn trong bí cảnh sơn lâm lại nhỏ như vậy, mà người lùn ở đây lại cao lớn như vậy?"

Ngụy Đình Đình đưa ra nghi vấn của mình.

Trong bí cảnh thử luyện sơn lâm, những tiểu người lùn đó cũng chỉ cao một mét đến một mét hai, thế nhưng ở trong di tích và bí cảnh, chiều cao của người lùn lại cao hơn bọn họ rất nhiều.

Sự tương phản này khiến cho mọi người rất nghi hoặc.

Dương Phong cũng không biết vì sao lại như vậy, vì vậy hắn hỏi hệ thống, hệ thống cũng đã rõ ràng nói đáp án cho Dương đại chưởng quỹ.

"Dáng người thấp bé mới là hình thái chân chính của bọn hắn, chỉ cần bọn hắn nghiêm túc hoặc là gặp phải cường địch, mới lộ ra hình thái chân chính.

Mà hiện tại các ngươi cũng không có tư cách để cho tiểu người lùn kia nghiêm túc."

Dương Phong giải thích một chút cho mọi người, lời giải thích này làm cho Tiểu Bạch và những người khác cực kỳ chua xót.

Bọn họ lại không có tư cách để cho người lùn nghiêm túc, thật sự là đáng buồn đáng than đáng thương a.

Xem ra con đường bọn họ cần đi vẫn còn rất xa rất xa, muốn đánh bại tiểu người lùn búa sắt kia, trước tiên còn phải để cho hắn nghiêm túc mới được.

Trong ánh mắt của mọi người đều có một chút nản lòng, ở trong mắt người ngoài bọn họ chính là chiến lực đỉnh cao.

Thế nhưng ở trước mặt người lùn bọn họ lại không có tư cách để cho người lùn nghiêm túc, điều này làm sao có thể không khiến cho trong lòng mọi người có một chút thất lạc.

"Được rồi, các ngươi cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần từ từ tu luyện, cuối cùng cũng có thể đi bí cảnh và di tích hung hăng giày vò tiểu người lùn kia một hồi."

Dương Phong vỗ tay một cái để cho mọi người phấn chấn lên, chỉ cần bọn họ tu luyện thật tốt, sẽ có một ngày có thể đánh bại được tiểu người lùn búa sắt kia.

"Hừ... Vì để rửa nhục, ta phải cố gắng tu luyện."

Trong hai mắt Tiểu Bạch lóe lên một tia sáng, chủ nhân nói đúng, không cần phải nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần bọn họ nghiêm túc tu luyện, không lâu sau là có thể hung hăng ngược đãi tiểu người lùn búa sắt kia.

Sau đó Dương Phong trở lại trong phòng, để cho hệ thống mở xúc xắc vận mệnh.

"Hệ thống, xúc xắc vận mệnh đi."

Sau một loạt ánh sáng, Dương Phong nhìn thấy chữ màu đỏ tươi kia, trong nháy mắt nhảy dựng lên từ trên giường.

Dùng sức vung cánh tay cười to.

"Ha ha... Vận khí của bổn chưởng quỹ chính là tốt, lại là một tháng vui vẻ."

Dương Phong mang theo tâm tình đẹp đẽ, tiến vào giấc mộng.

Ngày hôm sau.

Người ở trong lãnh địa cửa hàng ít đi rất nhiều, đặc biệt là những tu tiên giả kia, cơ bản là rất khó nhìn thấy một người.

Bọn họ đều đi tới tiên cực bí cảnh của Thánh Tam Giác, không có thế lực nào, không có người nào nguyện ý từ bỏ bí cảnh hoàn toàn mới này.

Không có thế lực nào và không có người nào, có thể chống cự được những vật phẩm ở trong bí cảnh.

Không có những tu tiên giả này, bầu không khí trong lãnh địa cửa hàng rất là náo nhiệt.

Những trung tiểu thế lực này nói chuyện, không cần kiêng kị nhiều như vậy.

Số lượng người mới ngày hôm nay so với trước đây nhiều hơn rất nhiều, gần một ngàn người.

Hơn nữa đây là Thiên Phong thành cố ý khống chế số lượng, nếu không cả lãnh địa sẽ bị người mới nhét đầy.

Trước cửa ra vào của bí cảnh thử luyện sơn lâm.

"Oa oa..."

Một thanh niên có vẻ chất phác, lau nước mắt đi ra từ cửa ra vào của bí cảnh thử luyện sơn lâm.

Vẻ mặt của hắn cực kỳ sa sút, còn có một tia ảo não hối hận đan xen vào nhau.

Thanh niên có vẻ chất phác này tên là Vương Quy, đến từ một tinh thể xa xôi, đã đến cửa hàng này được mười mấy ngày.

Nếu như là người khác, trong mười mấy ngày này tuyệt đối thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.

Thế nhưng Vương Quy, một chút tiến bộ cũng không có.

Thiên phú tu luyện của hắn không được tốt lắm, đầu óc lại không nhanh nhạy, hiện tại đã sắp ba mươi tuổi nhưng vẫn chỉ là một Võ Sư cảnh giới.

Người quen với Vương Quy thấy hắn vẫn lau nước mắt, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.

Ngươi đã sắp ba mươi tuổi rồi, sao lại giống như một số tiểu thanh niên hoặc là tiểu nương tử, từ bí cảnh thử luyện sơn lâm đi ra.

"Thao, Vương Quy ngươi đã là một người lớn tuổi rồi, khóc cái gì?"

"Đúng vậy, tình huống của ngươi mọi người đều biết, ngươi không thông qua chế độ đối chiến cũng là bình thường thôi."

Những người khác bắt đầu an ủi Vương Quy.

Vương Quy nhìn thấy mọi người quan tâm mình như vậy, lau sạch nước mắt không khóc nữa.

Mặc dù tình huống của hắn không giống như mọi người nói, nhưng hắn có vẻ chất phác cũng không nói ra tình huống mà mình gặp phải, trừ phi những người khác chủ động hỏi thăm.

Lúc này một thanh niên đến từ cùng một nơi với Vương Quy, sa sút đi ra từ bí cảnh thử luyện sơn lâm.

Sau khi thanh niên này đi ra liền thở dài: "Ai... Ta thật là phế vật, ta đã ở trong bí cảnh thử luyện sơn lâm, liên tục một tháng bị tiểu người lùn búa sắt ngược đãi!"

Mọi người vừa nghe thấy cái này lập tức có tinh thần, một số người càng không kiêng nể gì mà cười nhạo.

Người có quan hệ tốt với thanh niên này đi tới vỗ vỗ bả vai của hắn, an ủi nói:

"Huynh đệ, nếu như chúng ta không có thiên phú, thì đừng đi tìm ngược đãi nữa, được không?"

Thanh niên này dùng sức lắc đầu: "Nhưng ta muốn tiến vào bí cảnh thử luyện luyện ngục a!"

Hắn cũng biết thiên phú của mình không được, nhưng hắn cũng có một giấc mơ, giấc mơ này chính là tiến vào bí cảnh thử luyện luyện ngục.

Nếu như người mà ngay cả giấc mơ cũng không có, vậy có gì khác biệt với cá mặn?