“Cái gì? Sư đệ, ngươi vừa nói gì?”
Không phải chuyện khó sao?
Đây còn không phải chuyện khó? Vậy cái gì mới là chuyện khó? Lời này lại thốt ra từ miệng của sư đệ hắn, sao không khiến hắn kinh ngạc cho được?
“Ồ, ta muốn nghe xem lão tiểu tử ngươi nói không phải chuyện khó là như thế nào đây!”
Lúc này, Sở Vương Tần Minh cũng từ trong bí cảnh Thí Luyện đi ra, nghe thấy Triệu Kính Chi nói vậy cũng không nhịn được mà xen vào.
“Hừ, xem ra những ngày tháng an nhàn của các ngươi đã khiến các ngươi quên mất cách chiến đấu rồi.” Triệu Kính Chi lạnh lùng cười nói.
Tần Minh nghe vậy, suy nghĩ một chút, quả thật đã sáu mươi năm rồi hắn chưa giao đấu với ai, một số thứ trước đây vốn là bản năng, giờ đã thoái hóa không ít. Cơ thể cũng không còn theo kịp suy nghĩ nữa, xem ra không thể để bản thân nhàn rỗi được rồi.
Còn Hướng Vấn Thiên từ khi thăng lên Võ Hoàng, đã được tông chủ tiền nhiệm, cũng chính là sư phụ hắn, chuyên tâm dạy dỗ cách trở thành một tông chủ giỏi. Sau đó, cũng chưa từng tham gia bất kỳ trận chiến nào. Hiện tại bị Thạch Chùy người lùn đả kích, xấu hổ không để đâu cho hết!
“Vậy làm sao mới có thể đánh bại được người lùn này?” Tần Anh lúc này từ trong bí cảnh Thí Luyện đi ra, đến trước mặt mọi người, hỏi Triệu Kính Chi.
“Ha ha, các ngươi vẫn nên nhờ Dương chưởng quỹ nói cho các ngươi biết đi!” Triệu Kính Chi nói xong, vênh mặt đi vào bí cảnh Thí Luyện.
“Lão tiểu tử này lại có thái độ như vậy sao? Ngươi làm tông chủ cũng không quản lý sao?”
Tần Minh nhìn Triệu Kính Chi đi vào bí cảnh Thí Luyện, mới nói với Hướng Vấn Thiên.
“Hầy... Nói thật, ta cũng không quản được hắn, đừng nhìn ta là tông chủ, cảnh giới cao hơn hắn, nhưng nếu đánh thật thì ta có thể sẽ thua, nên hắn cũng không nghe lời ta cho lắm!”
Hướng Vấn Thiên thở dài nói: “Thật lòng mà nói, nếu không phải vì chuyện của sư muội Tú Ngưng, sư đệ đã vào Võ Đế từ lâu rồi!”
“Thôi không nói những chuyện này nữa, ai đi hỏi Dương chưởng quỹ xem làm sao để đánh được cái tên người lùn quái quỷ kia đi!” Tần Minh nhìn mấy người nói.
“Ta nghĩ, các ngươi vẫn đừng đi hỏi thì hơn!” Lúc này Trần Lâm lên tiếng nói.
“Tại sao?”
Mấy người đồng thanh hỏi.
“Ta sợ các ngươi sẽ bị đả kích chết mất!” Giọng của Tiểu Bạch truyền từ trên quầy xuống! Tiểu Bạch nói xong, duỗi lưng một cái, nhảy từ trên quầy xuống, đi đến trước máy rút thưởng.
Mọi người lập tức nổi hứng, tại sao bọn họ lại nói như vậy? Sao lại bị đả kích chứ?
“Cái này, Bạch gia, sao chúng ta lại bị đả kích được chứ? Ngài nói cho chúng ta biết đi?” Tần Kiền tò mò hỏi.
“Tít tít!”
Tiểu Bạch quay ra ngoài hét một tiếng, gọi Tiểu Thiên Thiên ngoài cửa vào chơi máy rút thưởng cùng. Sau đó liếc nhìn Tần Kiền, nhàn nhạt nói: “Gà mờ!”
“Cạch!!!”
Bộ não của Tần Kiền lập tức ngừng hoạt động, vị Tiểu Bạch đại gia này, đây là đang nói chuyện kiểu gì vậy? Không chỉ Tần Kiền ngơ ngác, những người khác cũng đều ngơ ngác.
“Vậy mà còn muốn để chủ nhân nói cho biết? Thật là ngây thơ quá đi!” Tiểu Bạch nói một câu mờ mịt khiến mọi người càng thêm bối rối.
“Dương chưởng quỹ!!!”
Lúc này giọng của Hứa Vi vang lên, hắn hướng ra ngoài cửa tiệm gọi Dương Phong.
Dương Phong nghe thấy trong tiệm có người gọi mình, nhíu mày, cực kỳ không tình nguyện đứng dậy, đi vào trong tiệm, nói với Hứa Vi:
“Có chuyện gì?”
“Ơ... Dương chưởng quỹ, là thế này, chúng ta muốn biết làm sao mới có thể đánh thắng được Thạch Chùy người lùn kia!” Hứa Vi yếu ớt nói.
Dương Phong nhìn Hứa Vi, rồi lại nhìn Hướng Vấn Thiên, Tần Minh, Tần Anh mấy người.
“Các ngươi cũng muốn biết?”
“Ừ ừ.”
Mấy người vội vàng gật đầu!!! Đứa ngốc mới không muốn biết!
“Dương chưởng quỹ, đặc điểm của Thạch Chùy người lùn này là gì? Tại sao ta lại không đỡ nổi ba chiêu của hắn?” Tần Minh cũng không sợ mất mặt, trực tiếp nói ra tình trạng của mình!
Lúc này khóe miệng của Tiểu Bạch, Trần Lâm và Hổ Tiểu Thiên vừa mới đi vào khẽ nhếch lên, chuyện sắp xảy ra đã rõ mồn một trong lòng.
“Gà mờ thật đấy, lớn tuổi như vậy rồi mà ngay cả một tên lùn cũng không đối phó được, đúng là sống uổng phí bao nhiêu năm.”
Dương Phong rất không vui, mình đang nằm thoải mái như vậy, lại bị gọi dậy, bắt mình trả lời mấy câu hỏi nhàm chán này.
Nghe thấy Dương Phong nói vậy, mọi người đều sững sờ, không kịp phản ứng!
Dương Phong không quan tâm đến vẻ mặt của bọn họ, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ các ngươi không có não à? Não đâu? Hỏng rồi à? Mấy chục năm các ngươi sống đều sống uổng phí hết rồi sao? Chỉ là một Thạch Chùy người lùn thôi, mà đã khiến cho mấy người gọi là tông chủ, vương gia các ngươi chật vật như vậy, ta thấy các ngươi sống uổng phí rồi!”
Trong đầu mọi người bắt đầu ong ong vang lên!
“Đối thủ đơn giản như thế này, chỉ cần có não, có tay là có thể vượt qua được, gà mờ như các ngươi chỉ biết khóc lóc thôi, mấy lão gà mờ chỉ biết hưởng thụ như các ngươi là để não ở nhà không mang ra ngoài luôn rồi đúng không?”
Miệng của Dương Phong như súng máy, liên tục công kích bọn họ!
Bây giờ trong đầu những người này không chỉ ong ong vang lên, mà mắt còn tối sầm lại!
“Lão Triệu ngày đầu tiên đã có thể đánh ngang tay với Thạch Chùy người lùn. Còn các ngươi? Đúng là gà mờ hết thuốc chữa rồi.
Các ngươi, những đệ tử hào tộc gì gì đó, đệ tử Thiên Tông gì gì đó, có gì khác biệt với đám gà mờ kia?”
Dương Phong chỉ tay về phía lão An, Vương mập vừa mới từ trong bí cảnh Thí Luyện đi ra.
“Cạch... Liên quan gì đến chúng ta?”
Lão An và Vương mập cũng ngẩn ngơ!
“Chẳng lẽ các ngươi không biết cái gì gọi là dự đoán trước sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết không thể đối đầu trực diện sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết né tránh sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết lợi dụng sơ hở sao?”
Dương Phong nhìn thấy mấy người sắp khóc đến nơi rồi, cũng không muốn đả kích bọn họ quá nhiều.
“Nói nhiều với mấy con gà mờ như các ngươi cũng chẳng có tác dụng gì, mang não từ nhà ra đây rồi nói tiếp, nếu không mang ra được thì tiếp tục vào trong đó mà chịu ngược đãi, bị ngược đãi quen rồi thì cũng sẽ biết nên ứng phó thế nào thôi.”
Nói xong đi ra ngoài tiệm, đi được nửa đường lại quay đầu nói với mấy người:
“Sao này những chuyện có não là có thể làm được như thế này, đừng có hỏi ta nữa. Lãng phí thời gian của bản chưởng quỹ!”
Nói xong Dương Phong trực tiếp ra khỏi tiệm, nằm lên ghế nằm.
Một lúc lâu sau, mọi người mới hoàn hồn lại, nhìn nhau không nói nên lời!
“Hầy... Quả nhiên là không nghe lời người lớn, chịu thiệt ngay trước mắt!” Tần Minh lắc đầu, bị đả kích thê thảm quá!
Đám thanh niên đều nhìn về phía Hứa Vi, Hứa Vi suýt chút nữa thì khóc, liên quan gì đến ta chứ, chẳng phải các ngươi cũng muốn biết sao?
Lão An, Vương mập và những người khác càng thêm cạn lời, chúng ta không biết chuyện gì xảy ra, lại bị mắng là gà mờ, đúng là tai bay vạ gió!
“Chậc chậc... Thế nào, thế nào, bị mắng có đã không?” Tiểu Bạch cười trên nỗi đau của người khác nói.
“Nhưng mà, nghe cũng đã thật đấy!” Hổ Tiểu Thiên lên tiếng nói!
Mọi người: ...