TRUYỆN FULL

[Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới - Full

Chương 117: Ngươi đang dụ dỗ bản chưởng quỹ sao?

“Chi Vận sư tỷ, mau đến đây, thứ đen thui này uống rất ngon, còn khiến người ta ợ nữa!” Giọng của Tú Tú vang lên từ phía trước máy bán nước tự động!

Tiếng gọi này cũng khiến mấy tên si mê kia tỉnh táo lại, giờ đây bọn hắn chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống!

“Đây là thứ gì vậy?” Trương Chi Vận cũng bước đến trước máy bán nước, tò mò nhìn chất lỏng đen thẫm bên trong!

“Thái sư cô nói thứ này gọi là cola, uống vào có thể khôi phục tinh thần mệt mỏi, uống lâu dài còn có thể tăng cường thể chất nữa.” Tú Tú thuật lại lời của Lý Tú Ninh!

“Cái gì? Uống vào có thể tăng cường thể chất sao?” Lời vừa dứt, mấy người còn lại cũng nghe thấy, tất cả đều trừng to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chất lỏng đen thẫm bên trong máy bán nước tự động!

Phản ứng đầu tiên của bọn hắn chính là không tin. Dù sao thứ trân quý như vậy, không giữ lại cho bản thân dùng thì thôi, sao có thể bày ra bán trực tiếp được chứ?

Nhưng Tú Tú nói là thái sư cô nói, vậy chắc chắn là thật, bà ấy không có lý do gì để lừa gạt Tú Tú cả. Nhìn vào mấy thứ trong tủ bán hàng tự động bên cạnh, có không ít thứ còn tốt hơn cả loại nước có ga này, xem ra hiệu quả của loại nước có ga này tuyệt đối không phải giả.

“Chi Vận sư tỷ, cola này uống ngon lắm, tỷ có muốn thử không?” Tú Tú nhìn Trương Chi Vận đang ngẩn người, lại nhắc nhở.

“Ừm, vậy để sư tỷ thử xem, có đúng như Tú Tú sư muội nói là ngon không nhé!” Trương Chi Vận gật đầu, nhận chiếc cốc trong tay Tú Tú, quẹt thẻ mua một ly cola từ máy bán nước tự động!

Nhìn cola sủi bọt trong cốc, Trương Chi Vận không tài nào liên tưởng được nó với từ ngon.

Hoàng Xương và những người khác cũng vây quanh, chờ xem thứ gọi là cola này có thật sự ngon như lời đồn không!

Trương Chi Vận đưa cốc lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ. Khi cola tràn vào khoang miệng, thần sắc nàng đột nhiên khựng lại, sau đó “ừng ực” uống sạch sẽ cola trong cốc!

“Ợ!”

Trương Chi Vận ợ một tiếng, có chút ngại ngùng lấy tay che miệng!

“Chi Vận sư tỷ, nhìn xem, đây chính là linh thủy nè!” Tú Tú chỉ vào máy linh thủy bên cạnh nói!

“Cái gì? Linh thủy?” Vài người tiếp tục trừng to mắt.

“Sư huynh, chúng ta cũng đi uống thử xem?” Trương Hiền nhìn Hoàng Xương hỏi!

“Nhìn dáng vẻ của Chi Vận sư tỷ, cola này chắc là ngon lắm. Cho dù không ngon thì cũng chẳng sao, dù sao thứ này cũng có thể tăng cường thể chất. Còn cả linh thủy kia nữa, ta còn chưa nếm thử linh thủy có mùi vị ra sao đâu!” Lương Thế Hữu cũng nhìn về phía Hoàng Xương.

“Vậy chúng ta đi thử xem, ta tin rằng đồ trong cửa hàng này chắc chắn sẽ không lừa người.” Hoàng Xương cũng muốn đi thử xem hương vị và hiệu quả của cola ra sao!

Ngay khi mấy người này đang uống không ngừng ở trước máy bán nước tự động, cảm thán liên tục, Sở Mộng Vân đi tới ngồi đối diện Dương Phong.

“Bọn họ đều gọi ngươi là Dương chưởng quỹ, ta cũng có thể gọi ngươi như vậy không?” Sở Mộng Vân vuốt tóc mai, mỉm cười có chút ngượng ngùng nói với Dương Phong!

Dương Phong nhìn Sở Mộng Vân, không thể không thừa nhận, Sở Mộng Vân này quả thực là một mỹ nhân cực phẩm, chỉ riêng dung nhan khuynh quốc khuynh thành này thôi, đặt ở bất kỳ thời đại nào, bất kỳ nơi đâu, cũng đều thuộc cấp độ hồng nhan họa thủy!

“Được!”

Dương Phong nhàn nhạt nói hai chữ, trong lòng thầm nghĩ: Trong đầu nữ nhân này chắc chắn có vấn đề gì rồi, ngươi không gọi ta là Dương chưởng quỹ thì gọi là gì? Gọi ta là A Phong sao? Như vậy buồn nôn quá! Nghĩ thôi mà da gà da vịt đã nổi hết cả lên rồi!

Nhìn thấy trên mặt Dương Phong không có bất kỳ biểu cảm nào thay đổi, trong lòng Sở Mộng Vân có chút khó chịu, chẳng lẽ dung mạo của ta không thể khiến hắn chú ý sao? Tuy nhiên, nàng vẫn dùng giọng nói tựa như tiếng gió thoảng của mình nói:

“Dương chưởng quỹ, ta tên là Sở Mộng Vân, ngươi có thể gọi ta là Mộng Vân, cũng có thể gọi ta là Tiểu Vân.” Nói xong, Sở Mộng Vân còn có chút xấu hổ!

Hừ… nữ nhân này muốn làm gì? Bản chưởng quỹ không chỉ biết ngươi tên là Sở Mộng Vân, còn biết ngươi có tu vi Vũ Đế nữa, vậy mà còn dùng bí pháp để ẩn giấu tu vi của mình thành Vũ Vương.

“Cái này… không ổn lắm, đây mới là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, không thích hợp gọi thân thiết như vậy, ta vẫn nên gọi ngươi là Sở cô nương đi!”

“Không có gì không ổn cả, tên là để người khác gọi mà, gọi là Sở cô nương xa lạ quá, cứ gọi ta là Mộng Vân đi!”

Họ Dương này sao lại không biết điều như vậy chứ? Bản cô nương đã ám chỉ rõ ràng đến thế rồi, vậy mà hắn vẫn giả vờ như không biết.

“Ta vẫn nên gọi ngươi là Sở cô nương đi, không biết Sở cô nương có chuyện gì không?” Dương Phong thầm nghĩ, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ là có âm mưu gì sao?

Nghe Dương Phong không có ý định thay đổi cách xưng hô, trong lòng Sở Mộng Vân thầm mắng, đầu óc nam nhân này có vấn đề gì không? Bị cửa kẹp hay bị ma thú giẫm lên rồi, sao lại không biết điều như vậy!

Triệu Kính Chi và những người khác ở bên cạnh đều nhìn đến ngây người, nữ nhân đẹp đến mức không giống người thật này mới xuất hiện không lâu, chẳng lẽ nàng có ý đồ gì với Dương chưởng quỹ sao?

Lúc này, đôi mắt đẹp của Sở Mộng Vân xoay chuyển, nhìn có vẻ yếu đuối đáng thương, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều tràn đầy sức hút vô hạn. Khuôn miệng tinh xảo hé lộ vài phần mê hoặc, khóe miệng khẽ nhếch, mở đôi môi hồng nhạt nói:

“Dương chưởng quỹ, ngươi thấy ta đẹp không?”

Giọng nói này mang theo vài phần yêu mị trong sự dịu dàng, nghe thoáng qua tựa như tiếng chim oanh hót trong trẻo, như lan nở trong thung lũng, như tiếng chim phượng hót vang, trong trẻo nhưng lại dịu dàng; nghe kỹ lại như tiếng suối chảy róc rách, như gió thổi qua hàng liễu, nhẹ nhàng mà lại mềm mại uyển chuyển; nghe kỹ thêm nữa chỉ cảm thấy trời cao mây rộng, biển lặng sóng êm, khiến người ta mê mẩn không thôi!

Đương nhiên, đây là cảm nhận của những người khác trừ Dương Phong, Dương Phong lại giống như không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, nhướng mày, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên bàn.

Những người bị mê hoặc liền bừng tỉnh, sau khi tỉnh táo lại, sống lưng của từng người đều đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi mình lại bị nữ nhân này mê hoặc!

“Nữ nhân, vừa rồi ngươi đang dụ dỗ bản chưởng quỹ sao? Lần này coi như là cho ngươi một bài học, nếu còn có lần sau…”

Dương Phong nhìn Sở Mộng Vân, nhàn nhạt nói. Tuy rằng hắn không nói hết câu, nhưng ý tứ thì ai cũng hiểu.

Lúc này, khóe miệng Sở Mộng Vân chảy ra một tia máu tươi, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, thân thể cũng đang run rẩy nhẹ nhàng.

Vừa rồi, khi ngón tay Dương Phong gõ xuống bàn, trong ý thức của Sở Mộng Vân vang lên một tiếng nổ ầm ầm, suýt chút nữa khiến thần hồn của nàng đều tan thành mây khói.

“Cảm ơn Dương chưởng quỹ đã nương tay, lần sau Mộng Vân không dám nữa!” Sở Mộng Vân đứng dậy khỏi ghế, thân thể loạng choạng hai cái, cúi đầu cam đoan với Dương Phong!

“Ta mặc kệ các ngươi trước kia, hiện tại, sau này muốn làm gì. Nhưng nếu dám gây chuyện ở xung quanh cửa hàng của ta, ta nghĩ hậu quả chắc ngươi cũng biết!” Dương Phong liếc nhìn Sở Mộng Vân nói.

“Mộng Vân không dám!”

Hiện tại Sở Mộng Vân thậm chí không dám động đậy, sợ mình vừa động một cái, Dương Phong sẽ tiêu diệt nàng luôn.