Lúc này, Tiêu Tử Phong đã sớm trở về sơn động, khò khò ngủ say.
Trong nhà gỗ có một cái võng đơn giản làm từ dây leo.
Nguyệt Ngọc nằm trên võng.
So với đám nam tử hỗ trợ kia, nàng chú ý đến Tiêu Tử Phong hơn.
Không thấy có bất kỳ dấu hiệu tu vi nào, cũng chính là ngay từ đầu đã chủ động, cho rằng đối phương là người bình thường, cho nên mới có thể dễ dàng bị đối phương đánh bất tỉnh như vậy.