Chu Tước đại nhai lúc này cơ bản không giành cho người đi lại nữa rồi, nơi này hoàn toàn biến thành công trường, đặc biệt hai bên đường đào kênh, sau này sẽ nối với sông hộ thành, bởi thế mà đất đào lên chất thành đống cao. Trừ xe trâu qua lại chả vật liệu thì không thấy bất kỳ loại xe nào khác nữa, con đường đáng tự hào của người Trường An giờ ai đi đường cũng tránh xa.
Có điều không ai vì thế mà khó chịu, ngược lại đều mong đợi, rất nhiều bách tính chỉ trỏ công trường bàn tán, mong đợi ngày công trình hoàn thành.
Vân Sơ cũng chẳng thể đi đường này, len lỏi qua những con ngõ nhỏ.
Khi Vân Sơ về tới huyện nha Vạn Niên thì nơi này mang một vẻ bi thảm, ngay cả công văn cáo thị dán trên hai bên tường nha môn bong ra một góc không được ai dán lại, run lẩy bẩy dưới gió nhẹ mùa hè.
Mặt trời sáng chói chiếu lên mặt đất, một số vệt nước bị bốc hơi hết, để lại dấu vết mờ mờ. Hai nha dịch trông cửa chống thủy hỏa côn đứng dưới mái hiên đại môn, ngủ gà ngủ gật.