Cả đoàn người đi vội đi vàng về Trường An, nhưng qua Bá Kiều một cái liền chùn bước.
Ôn Nhu là người đầu tiên lây khăn tay ra buộc lên mặt:" Một khi những công trình ở Trường An xây dựng xong, đám xưởng gạch, xưởng vôi này phải di chuyển tới nơi không ai thấy ... Tốt nhất là di chuyển ra ngoài Quan Trung, gió ở Quan Trung quá nhỏ, không thổi những thứ này đi được."
Vân Sơ thì lại cười phá lên, vừa cười vừa đấm đùi một hồi, còn lau nước mắt:" Ngươi không thấy đây là mùi tiền à?"
"Bảo sao người ta nói tiền thối."
"Vậy sau này ngươi đừng sống ở Trường An, đợi ta dát vàng dát bạc cho Trường An, cho người thối chết luôn."