Tất cả lý do đưa ra bị phụ hoàng phủ định hết, Lý Hoằng thấp giọng buồn bã:" Phụ hoàng Trường Tôn gia đáng thương lắm."
Lý Trị ngăn không cho Lý Hoằng nói tiếp:" Con quên lúc họ ngông nghênh rồi sao, ngay cả con là thái tử còn dám sỉ nhục, trẫm không xử lý họ mới là có lỗi với tổ tông."
"Nhi tử, con phải nhớ, kẻ mù khi mắt sáng trở lại thì việc đầu tiên kẻ mù làm là vứt cái gậy đi, dù cái gậy đó từng giúp kẻ mù nhiều thế nào, lớn thế nào, khi mắt sáng rồi thì nó cũng là gánh nặng."
"Trường Tôn gia đúng là vì Đại Đường mà lập công lao hiển hách, nhưng Lý thị ta cũng không bạc đãi ông ta, phong Triệu quốc công, đứng thứ nhất trong hàng công thần Lăng Yên Các, vinh sủng càng không gì bằng."
"Nhưng ông ta ỷ vào công lao đó, lúc nào cũng lấy tư cách của mình ra để chèn ép trẫm, cản trở trẫm, cả việc không liên quan ông ta cũng xen vào, không biết giới hạn là gì."