Trơ mắt nhìn bao lương thực mình phải dùng hai đứa con được thoáng cái bị người ta cướp không còn một hạt, tam tử kia nước mắt tuôn ra như suối, ngửa cổ lên nhìn trời cao gào khản giọng:" Trời cao ơi, không sống được nữa, không sống được nữa!"
Nói rồi đó nước mắt ròng ròng, lao đầu vào cột nhà ở gần.
Có lẽ hành động đó làm Chung Quỳ nhớ tới cảnh mình làm ở kim điện hoàng cung, người nhanh như chớp chắn trước cái cột.
Nam tử đó lòng đã chết, chỉ một mực lao tới, nhắm mắt húc thẳng vào ngực Chung Quỳ, thấy mình không chết, hắn mở mắt ra, nổi giận tóm lấy cổ áo Chung Quỳ gào thét:" Vì sao, vì sao không để ta chết?"
Chung Quỳ tuy ngực đau đớn bởi cú húc cực mạnh đó, vẫn ồn hòa nói:" Ta là người Đường, ngươi có chịu làm việc cho ta không?"