Vân Sơ đôi khi quên mất lão bà của mình lợi hại như thế nào, năm xưa nàng khi còn là tiểu cô nương từ nhỏ mất cha mẹ, nàng chỉ huy một lão phụ một tiểu nha đầu mà vẫn giữ được gia trạch trước sự nhăm nhe của đám thân tộc tham lam đấy.
Đứng vững lại rồi, Vân Sơ cẩn thận nhìn quanh, chỉ sợ mình bất cẩn dẫm lên thứ bảo bối nào đó, trong nhà mất đi một đống tiền:" Nói cách khác, chỉ cần thứ trong nhà ta, từ phân chim trên trời rơi xuống tới cỏ dưới đất mọc lên đều đem bán lấy tiền được à?"
Ngu Tu Dung dùng một cây gậy nhỏ gạt tích tuyết thảo gần góc tường ra, chỉ vào mấy cái lá tựa hồ đã chết khô, chỉ cho trượng phu thấy:" Mấy cây nhân sâm này thiếp đã trồng mười mấy hai mươi năm rồi, đã có thể đào ra cho phu quân ngâm nước uống."
Chân tường nhà mình có nhân sâm, còn là mười mấy năm hai mươi năm nữa, Vân Sơ dui mắt mấy lần cúi xuống xem, đúng là nhân sâm rồi, cái gì y có thể không nhận ra chứ cái này sao có thể nhầm, nói thế Ngu Tu Dung trồng từ tận lúc mới gả tới Vân thị sao? Nàng đã chuẩn bị từ khi đó rồi à?
Dáng vẻ kinh ngạc của trượng phu khiến Ngu Tu Dung cực kỳ hài lòng:" Đây là mảnh đất quý chân chính, chàng đừng thấy nhà ta chỉ có mười mấy mẫu, nhưng người đều là nhân tài, đồ toàn là đồ quý, trạch viện này nuôi một hai trăm năm, tới khi đó riêng cỏ cây trong nhà đã đủ cho con cháu dùng không hết rồi."