Lý Trị và Tiết Nhân Quý uống rượu tới nửa đêm, món nhắm của bọn họ chính là Lạc Dương đang chém giết khắp nơi, đợi Lý Trị uống hết bầu rượu cũng là khi chiếc đèn lồng màu đỏ ở Chung Cổ Lâu bay lên, hắn không muốn tiếp tục bữa tiệc này nữa, phất tay với Tiết Nhân Quý:" Trẫm lâu rồi không uống rượu, hôm nay coi như phá lệ, không lâu nữa trẫm tới cung Cửu Thành tĩnh dưỡng, khanh có muốn tới cung Cửu Thành làm hộ vệ cho trẫm không? Không có khanh, trẫm không ngủ được."
Tiết Nhân Quý không chút suy nghĩ thi lễ:" Thần lọt vào mắt xanh của bệ hạ chính ở cung Cửu Thành, nay quay về cung Cửu Thành cũng xem như một loại viễn mãn."
Lý Trị đứng dậy nở nụ cười thực sự, gật gù hài lòng:" Đúng thế, có đầu có cuối là tốt nhất, nhưng trên đời này còn rất nhiều rất nhiều người không biết vẽ cho trọn vòng tròn của mình."
Lúc này trăng đã hoàn toàn không thấy đâu nữa, bầu trời chỉ còn một mảng tối mênh mông, gió thổi lổng lộng xuyên qua những khe hở, tao ra tiếng rít như ma quỷ đòi mạng.
Vũ Mị nghe thấy tiếng trống nặng nề truyền tới từ chung cổ lâu, tiếng chém giết ngoài tường bao Vân thị không còn, đặt chén rượu xuống, hôm nay nàng uống khá nhiều, mặt đỏ bừng bừng, nói với Ngu Tu Dung:" Được rồi, hôm nay bản cung nhận ân tình của Vân thị ngươi, nếu các ngươi muốn đi thì đi ngay bây giờ đi, đây chính là thời điểm thích hợp nhất. Sau này thực sự không định tới Lạc Dương nữa sao?"