Vân Cẩn trở về nhà, đi xuyên qua một hành lang dài có mái che nối thẳng vào hậu viện, trăng đêm nay rất đẹp, làm hoa viên Vân thị dưới trắng thêm mông lung huyền ảo, nhưng Vân Cẩn chẳng có tâm trạng để ý, khi đi qua viện tử Lý Tư ở, hắn đi vào liền thấy Lý Tư đang mặc khải giáp cho Vân Cẩm. Đó là bộ giáp nữ gọn nhẹ màu bạc, lên chiến trường không chịu được cường độ tác chiến lớn, nhưng bình thường vẫn có sức phòng ngự rất cao, linh hoạt lại cực kỳ đẹp mắt. Vân Cẩn nhấc hai cây đoản sóc đặt ở bên tường, múa vài vòng đặt lên bàn:" Ném thương nhiều chút, tránh cận chiến."
Lý Tư dùng răng kéo sợ dây siết chặt phần đai bảo vệ hông cho Vân Cẩm, kiểm tra thây ổn thỏa rồi, giơ tay lên để Vân Cẩm giúp nàng mặc giáp, không khác giáp Vân Cẩm là bao nhưng màu đỏ:" Bọn chuột nhắt dám tới thật sao?"
" Cứ chuẩn bị là hơn." Vân Cẩn gật đầu, lại bảo Vân Cẩm:" Muội chưa bao giờ lên chiến trường, bảo vệ mình là được rồi, không phải vạn bất đắc dĩ đừng tham chiến."
Vân Cẩm bình tĩnh nói:" Kỳ thực chuyện gì muội cũng làm thử rồi, chỉ riêng giết người là chưa thôi, hi vọng Lạc Dương này có thể bù đắp lại thiếu sót đó. Chuyện này rốt cuộc là ai đứng sau?"
" Muội nói xem, ở Lạc Dương này còn có thể là ai dày công bố trí được chuyện lớn như thế?"