Trời đã tối, Vân gia trạch viện ngoại trừ trung sảnh sáng rực dưới ánh đèn thì những nơi khác chỉ còn lác đác đó đây một vài ánh sáng leo lét, nhưng mỗi góc hành lang cùng chỗ ra vào đều thắp đèn lồng chiếu sáng.
Ân Nhị Hổ dẫn Kim Nhu Như đi qua cánh cửa hình bán nguyệt vào viện tử nhỏ, góc bên trái còn có một hồ sen, giữa hồ có một cái đình lục già, nối với bờ bằng một chiếc cầu nhỏ. Mặt trăng treo trên góc trời, rải xuống ao u tĩnh ánh bạc lấp lãnh, tiếng đàn ca sáo nhạc xa xa vọng lại, thi thoảng lại có tiếng chó sủa oăng oẳng.
Kim Nhu Như đeo màn sa che mặt đi vào thư phòng, thấy phụ tử Vân Sơ đều ở đây, nói:" Mời công tử rời đi."
Ngay câu này đã khiến Vân Cẩn cau mày rồi.
Vân Sơ khoát tay:" Ta đêm khuya gặp nữ tử đã không thích hợp rồi, nếu ở riêng với ngươi càng không hợp lý hợp tình. Nếu ngươi đã biết là nhi tử của ta, vậy thì có gì cứ nói, không cần giấu diếm."