Rầm!
Bùi Hành Kiệm trong lúc đầu óc vẫn còn xây xẩm vì đòn tấn công bất ngờ của Vân Sơ kịp thời vung chưởng đánh bay chiếc ghế đi, tiếp tục lùi về sau. Cánh tay hắn tê rần, mặc dù biết chuyện này sẽ chọc giận Vân Sơ, không ngờ y phản ứng mãnh liệt như thế, tên điên này bao năm không thay đổi chút nào.
Xung đột nổ ra bất ngờ, khách khứa đang ăn ở tầng hai cuống cuồng chạy hết, hỏa kế ở tầng một định chạy lên kiểm tra thì bị một đám người ngăn lại, những người này không nói lai lịch nhưng đứng đó không nói không rằng khiến người ta chùn chân rồi.
Tầng hai chẳng mấy chốc chỉ còn lại ba người.
Bùi Hành Kiệm tay sờ lên vết thương, đã có máu chảy ra, may mà không nhiều lắm, thương tích cỡ này máu tự cầm thôi, trong lòng không khỏi tức giận, vừa rồi hắn chậm một chút thôi, nhẹ cũng nằm giường nửa năm:" Bộ dạng quỷ quái của ngươi như thế, lão tử bằng vào cái gì không được thăm dò, cho dù không nói một lời, trực tiếp bắt ngươi hỏi tội cũng là chính sự quốc gia."