Lý Trị ung dung mỉm cười:" Không ai có thể làm lợi cho thiên hạ, trẫm cũng không làm được, ngươi lại nghĩ mình có thể làm được sao? Có điều lợi thiên hạ vẫn là chuyện cần cổ vũ, cần có người làm, song lợi thiên hạ thực chất biến thành lợi cho một bộ phận, dứt khoát không thể nào đưa lợi ích tới tất cả mọi người."
" Vân Sơ, thứ tốt trong thiên hạ này đều phải tranh đoạt với nhau mới có, như bảo mã, mỹ nhân, mỹ tửu, tiền tài. Thứ có thể chia đều cho mỗi người tuyệt đối không phải thứ tốt thật sự."
" Trẫm tính ra đã là vị quân vương nhân từ nhất từ xưa tới nay, vì trẫm sau khi ngồi vững trên giang sơn đã phân phối lại đất đai, cho người thiên hạ một sự công bằng cơ bản."
" Lần này bị hạn hán chính là trời cao đáp trả trẫm vì bốn năm trước chia đều ruộng đất đấy."
" Đại Đường thái bình đã lâu, bách tính cơ bản được giải quyết chuyện cơm áo, nếu như thiên hạ thái bình lâu như vậy mà vẫn có người không thể kháng cự lại thiên tai, thì hắn bị thiên tai nuốt chửng là đáng đời. Đó chính là sự sàng lọc mà trẫm nói, bộ phận mất đi đều là yếu ớt, ngu xuẩn."