Lúc này đây Lý Trị nói chuyện với Vân Cẩn, không phải là một hoàng đế cũng không phải là một người cha, những lời của hắn khiến Vân Cẩn không khỏi rùng mình, vì ngữ khí của hắn chứng minh, hắn là một người trong lòng chất chưa đầy đố kỵ và không cam lòng.
Hiển nhiên thân thể bệnh tật hoàn toàn không tương xứng với hùng tâm tráng chí của hắn.
Vân Cẩn nhìn con mắt độc nhất của Lý Trị như đang ánh lên, không biết phải nói gì, linh cảm của hắn đang nói, mình phải chạy nhanh một chút, hoàng đế hiện giờ không được bình thường.
Lần trước ở tây nam, hắn cảm giác được nguy hiểm nhưng nấn ná không chạy ngay, thiếu chút nữa mang hận ngàn năm, giờ không mắc phải sai lầm đó nữa.
Nguy hiểm là gì không rõ, nhưng thời gian qua ở trong cung chứng kiến đủ nhiều chuyện thối nát, không muốn lãng phí tinh lực của mình vào chuyện đó.