Thư phòng của Vân Sơ có hai gian, gian ngoài rộng hơn tất nhiên dùng để đọc sách, gian trong nhỏ hơn, không chỉ đặt số món đồ quý giá hơn, còn là phỏng nghỉ, có cửa nhỏ thông ra hậu viện. Lúc này trong căn phòng nhỏ đang có mấy cặp mắt theo dõi cuộc nói chuyện của Vân Sơ và Bùi Quang Đình.
Ở gian ngoài, Vân Sơ không để bụng chút thủ đoạn nhỏ của Bùi Quang Đình, gật gù:" Thế là khá đấy, còn biết dùng mưu kế, phải biết rằng nhiều người trong thiên hạ, ở thức mặt thúc phụ ngươi, đừng nói là dám dùng mưu kế, có thể nói một câu hoàn chỉnh cũng là không tệ."
" Ngươi muốn thực sự có lực lượng thuộc về mình thì phải nhanh chóng bắt đầu đi. Vị đại mẫu kia của ngươi không phải là nhân vật tầm thường, một khi biết phụ thân ngươi an bài thứ tốt cho ngươi ở Trường An, nói không chừng nổi lên ý tranh đoạt."
" Vậy nên ta chỉ cho ngươi hai tháng."
Bùi Quang Đình đích thực là rất đáng khen, mau chóng khống chế tâm tình của mình, hỏi:" Thúc phụ làm sao ngăn cản được, mỗi ngày nhân mã ra vào Trường An nhiều vô số kể, chẳng lẽ thúc phụ có thể ngăn cản người tới đưa thư, cho cháu hai tháng? Thúc phụ hẳn là biết, đại mẫu cháu mà ra tay thì chỉ một lá thư gửi cho những người đó là xong."