Tuy khả năng hoàng đế, hoàng hậu bỏ mặc Trường An vận hành như cũ, không động chạm gì tới khoản tiền kia là rất nhỏ, song vẫn khiến Ôn Nhu nóng ruột, lúc này đây hắn không mong muốn gì hơn là thấy hoàng đế, hoàng hậu phải bàng hoàng, luống cuống khi tai họa ập tới mà không biết ứng phó thế nào:" Bây giờ chắc là người của bệ hạ hoặc hoàng hậu đã tiếp nhận Trường An chứ nhỉ?”
Địch Nhân Kiệt sau khi biết nguồn cơn cũng đứng ngồi không yên, nhưng lo lắng của hắn lại trái ngược với Ôn Nhu:" Không thể để xảy ra chuyện đó được, một khi bùng phát thì ngay cả chúng ta cũng không thể vãn hồi, hậu quả khôn lường."
"Vân Sơ, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn công sức bao năm hủy trong sớm tối à?"
Ôn Nhu đẩy vai Địch Nhân Kiệt một cái:" Ngươi nói kiểu gì thế, bọn ta đâu gây ra chuyện này."
Địch Nhân Kiệt giận dữ:" Các ngươi biết nhưng không làm gì cả, chẳng lẽ vô can?"