Đường núi quanh co, nếu nói không dễ đi thì đủ rộng cho xe ngựa đi qua, đường xá mấp mô, nhưng được sửa sang tốt, tuy mới mưa, nhưng không nước đọng. Nói dễ đi thì không hẳn, xe liên tục phải rẽ chuyển hướng, đôi khi kề sát vách núi, rất nguy hiểm.
Đi qua một mảng rừng tùng, Vân Sơ thấy ngôi chùa hùng vĩ, xa xa trên biển có ba chữ Chùa Quảng Phúc. Vân Sơ nhận ngay ra đó là chữ của Huyền Trang đại sư.
Đội xe tới sơn môn, một thanh y tăng đi ra mở cửa, không nói gì cả, chỉ đưa tay mời đoàn người họ vào chùa. Chùa rất rộng, tiếp nhận toàn bộ bọn họ, đội xe đi vào, chốc lát sau cửa đóng lại. Bên ngoài chùa khôi phục sự yên tĩnh như cũ, chim hót vượn kêu, một đội tăng nhân đi ra, cầm chổi quét hết dấu tích đội xe để lại.
Khuya Cơ đại sư mặc áo cà sa đỏ, cao to râu xồm như Lỗ Chí Thâm đứng ngoài phật đường, cười to:" Yên tĩnh ở đây một hồi, chớ để hồng trần quấy nhiễu."
"Đại sư không ở chùa Đại Từ Ân mà tới đây làm gì?" Vân Sơ ngạc nhiên lắm: