Lý Hoằng cúi đầu, chân không ngừng di trên sàn đá, lúc này nếu không phải lan can bạch thạch quá cao, hắn rất muốn nhảy qua cho đỡ xấu hổ.
Lý Trị, Vũ Mị không thèm để ý tới hắn, còn nhiệt liệt thảo luận chỗ hay của hai bài thơ.
Trời không có sâm, trong tai Lý Hoằng sấm nổ đì đùng.
Còn về một đương sự khác là Xuân ma ma thì tựa hồ bị con kiến trên lan can thu hút, đang tập trung hết tinh thần xem con kiến leo lên đỉnh lan cột trụ lan can thế nào.
"Bài Vọng Nhạc này tuy gửi gắm hàm ý sâu xa, nhưng cả bài thơ chỉ thấy hứng thú du lãm thanh sơn, không hề có dấu vết so bì hưng suy. Nếu luận tới khí cốt chót vót, uy thế hùng hồn, đúng là đứng đầu thơ vịnh núi."